Cô không ăn cơm đúng giờ giấc, đến cả bản thân cô cũng không tưởng tượng nổi về nhịp sinh hoạt hàng ngày của mình.
Nhưng áp lực quá lớn, việc lại quá nhiều, lúc không bận rộn thì cô sẽ tranh thủ ngủ bù, nghỉ ngơi bù. Còn áp lực thì vẫn quanh quẩn trên đầu cô từ ngày này sang tháng nọ.
Lèo lái một tập đoàn xuyên quốc gia không đơn giản như lèo lái một phòng giao dịch nho nhỏ. Phòng giao dịch thì có thể bán đi bất cứ lúc nào, có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào. Nhưng một tập đoàn xuyên quốc gia lớn thì liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, không thể dễ dàng như vậy được.
Trong tòa nhà của Tập đoàn MN tại London đã có rất nhiều nhân viên bị giảm biên chế. Năm ngoái tòa nhà đang rất náo nhiệt vậy mà năm nay lại vắng vẻ khác thường, nhưng chính vì như vậy mà những người ở lại càng bận rộn hơn.
Một khi công việc bề bộn lên thì họ cũng không còn thời gian buồn bã than thở về những người cũ ra đi nữa.
Chỉ có Hạ Mộc Ngôn thi thoảng mỗi khi kết thúc cuộc họp nhìn vào mấy vị trí trống trên bàn họp mà ngẩn người.
Những người bỏ lại ghế trống này là những cán bộ chủ chốt hoặccủa mấy phòng ban, vì không tin tưởng Tập đoàn MN nên chủ động từ chức.
Thực tế xã hội là như vậy. Khi thắng thì người ta vây quanh bên cạnh, còn khi sắp thất thế thì có một số người sẽ quả quyết dứt khoát rời đi trước khi kết cục được định đoạt. Họ sẽ ngắm nghía những hướng đi khác, không còn tha thiết nịnh nọt như bình thường nữa.
Bên trái phòng họp là một cửa sổ sát sàn, đúng hướng nhìn về Trung Quốc.
Cách núi cách biển, từ xa xa như có thể nhìn thấy những bông hoa nở rực rỡ trên núi ở Hải Thành.
Có lúc sau giờ làm việc, Hạ Mộc Ngôn trở về căn hộ cô ở cùng với Tiểu Bát, thấy Tiểu Bát và Hạ Điềm gọi video cho nhau mà có ghé vào xem một chút, còn cô chưa bao giờ tự chủ động gọi video về.
Hai năm vừa rồi thật ra đã có gì thay đổi?
Một năm trước Weibo bắt đầu phổ biến trong nước, các phần mềm nhắn tin cho điện thoại di động cũng ngày càng nhiều, trong đó có nhiều phần mềm do công ty MN nghiên cứu và phát triển trước, nhưng cuối cùng lại bị công ty khác bắt chước chỉnh sửa lại rồi trở thành phần mềm được ưa chuộng.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trong căn hộ nghĩ về những tháng ngày trước mà bật cười.
Thời gian thật kỳ diệu, còn mấy tháng nữa là cả WeChat cũng ra đời rồi.
Thời gian dường như đang trùng hợp từng giờ từng khắc với cuộc sống cô đã từng trải qua trong thế giới kia, hết thảy như quay trở lại điểm khởi đầu. Sự khác biệt duy nhất chính là khoảng cách mười năm giờ chỉ là hai năm mà thôi. Còn một điểm khác biệt nữa, là cô không còn là Hạ Mộc Ngôn lang bạt khắp nơi, mất hết tất cả nữa.
Nhưng bây giờ cô đang có những gì? Đúng là nhà họ Hạ không bị phá sản, Hạ Hoằng Văn vẫn sống khỏe mạnh. Nhưng kể từ sau khi biết được thân thế của mình, dù Hạ Mộc Ngôn vẫn tiếp tục liên hệ về với gia đình, nhưng cô đều ghi nhớ không vượt quá giới hạn. Bây giờ ngay cả nhà mình ở đâu cô cũng không hề biết.
Phòng giao dịch hiện tại đã chính thức thuộc về Tập đoàn MN, Hạ Điềm làm đại diện cho cô ở Hải Thành. Hạ Mộc Ngôn không muốn quay về làm đảo lộn cuộc sống của Hạ Điềm, cũng không muốn dồn hết áp lực của công ty lên phòng giao dịch ở Hải Thành, nên chỉ cần có khoản vốn linh hoạt là sẽ ưu tiên cho phòng giao dịch trước.
Không có quan hệ máu mủ với nhà họ Hạ, cô cũng không có người thân thật sự, bạn bè cách xa vạn dặm, hôn nhân thì đã kết thúc từ hai năm trước rồi.
Tất cả đều giống như lời nói của Lục Cẩn Phàm nói sau khi tỉnh lại ở Los Angeles.
Không nên đảo ngược quỹ đạo cuộc sống, mà tất cả đều nên trở về điểm khởi đầu.
*** Tiểu Bát có bạn trai, là người trong công ty, một du học sinh tuy kém Tiểu Bát một tuổi nhưng lại là một người đàn ông có khí chất khiến cho người khác có niềm tin để dựa dẫm. Hai người tình cảm thắm thiết, không bao lâu thì sống chung với nhau.
Hạ Mộc Ngôn để lại căn hộ thuê cho hai người, còn tự mình đổi sang một căn hộ khá nhỏ gần công ty để ở tạm.
Ở Anh cô cũng có một ngôi biệt thự mà Mr.Vincent bố trí giúp khi mới đến. Nhưng vì biệt thự cách công ty quá xa nên cô chỉ về mấy lần rồi thôi. Lúc trước cô và Tiểu Bát ở chung một căn hộ gần công ty, bây giờ cô ra ở một mình thì lại càng gần công ty hơn.
Hạ Mộc Ngôn ở một mình rất ít khi ra ngoài ăn, cũng hiếm khi mua đồ mang về, mà thường đi xuống siêu thị dưới tầng trệt mua rau cải và nguyên liệu nấu ăn. Chủ siêu thị là một phụ nữ người Hoa, khiến cô không có cảm giác mình đang ở nước ngoài, mà như mình đang được về nhà.
Bên này có thói quen quẹt thẻ mua thức ăn. Có lần Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ôm vợ vào siêu thị mua rất ít đồ, đến khi anh ta móc ra chiếc thẻ đen đưa cho bà chủ siêu thị thì cô nhìn đến thất thần.
Từ đó, Hạ Mộc Ngôn phát hiện ra, cô luôn nhìn thấy đôi vợ chồng ngoại quốc tình cảm này dẫn nhau đi chợ, sau này cô sẽ cố tình đi khác thời gian bọn họ để tránh mỗi lần gặp lại sững sờ mất hồn không giải thích được.