Thỉnh thoảng có ngườicủa một công ty bất động sản nào đó ở Hải Thành tới ngồi bắt chuyện với cô, Hạ Mộc Ngôn cười nói chuyện trò đến gần chín giờ tối mới quay về.
Khi cô quay về, vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi cũng đi chung đường với cô. Hai người cùng đi về phía biệt thự nghỉ dưỡng, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi sắp đến biệt thự, Hạ Mộc Ngôn sơ ý giẫm phải một viên đá cuội trên mặt đất không biết từ đâu lăn tới, suýt nữa bị ngã. Người bên cạnh đưa tay đỡ cô, Hạ Mộc Ngôn cảm ơn xong liền rút tay lại.
Hai người đối đáp qua lại vài câu khách sáo, lòng bàn tay người kia dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại trên cổ tay trắng nõn của Hạ Mộc Ngôn. Dưới ánh đèn đêm trong khu nghỉ mát, người kia nhìn thấy cho dù chỉ một nụ cười rất nhẹ của Hạ Mộc Ngôn, cũng rất xán lạn, đầu chợt nóng lên, đột nhiên hỏi: “Tuy là hỏi tuổi phụ nữ thì không được tế nhị cho lắm, nhưng hẳn là Hạ tổng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi chứ?”
Mặt Hạ Mộc Ngôn không đổi sắc, cô nói: “Thật không? Chẳng phải hiện nay rất nhiều phụ nữ qua ba mươi tuổi cũng không dự định kết hôn sao? Hiện nay với độ tuổi của tôi, cũng đâu tính là đến tuổi kết hôn?”
“Ha ha, ý tôi là, không nghe nói Hạ tổng đang hẹn hò gặp gỡ bạn trai, không biết là vì Hạ tổng quá kín tiếng nên không công khai chuyện tình cảm, hay là thật sự vẫn còn độc thân?”
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười giơ một ngón tay lên khẽ lắc qua lắc lại, ý bảo giữ bí mật: “Không thể nói, không thể nói!”
“Chẳng lẽ cô thật sự đã có người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng? Chẳng lẽ người đó không ở trong giới doanh nhân, không tiện giới thiệu?”
Vẻ mặt thần bí của Hạ Mộc Ngôn khiến người kia cũng không tiện mở miệng hỏi tiếp. Biết rất có thể cô không phải độc thân, nên người kia cũng không nói gì thêm, chỉ có thể chúc mừng với vẻ khách khí và tiếc nuối. Khi đưa Hạ Mộc Ngôn về tới trước cửa biệt thự, người kia cáo từ rồi xoay người đi về phía ngôi biệt thự nghỉ dưỡng gần nhất.
Thấy người đàn ông kia đã đi, Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, cởϊ áσ khoác mỏng đẫm mùi tanh của gió biển xuống, cầm trên tay, ung dung xoay người định đi vào biệt thự.
Nhưng vừa đi tới trước cửa, cô chợt trông thấy một bóng người đang đứng ở đó. Cô đưa mắt nhìn liền chạm phải ánh mắt thâm trầm vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lục Cẩn Phàm.
Bước chân của Hạ Mộc Ngôn liền khựng lại, lúc nãy đi tới cô cũng không chú ý Lục Cẩn Phàm vậy mà lại ở chỗ này.
Khu nghỉ mát này có rất nhiều biệt thự, trong mỗi biệt thự đều có khá nhiều người. Thật ra cô cũng không biết Lục Cẩn Phàm ở biệt thự nào, dù sao tối hôm qua anh cũng không ở chỗ này. Tuy tối nay vừa gặp Thẩm Mục, nhưng theo tiềm thức hoặc bản năng, cô tưởng Lục Cẩn Phàm đã đi rồi.
Nhưng anh lại đang đứng ở kia.
Hiển nhiên là anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người đàn ông kia.
Hạ Mộc Ngôn chỉ ngẩn người một lát rồi liền bình tĩnh trở lại. Nghĩ là tình cờ đi qua vừa vặn chạm mặt anh, cô chỉ khách sáo và xa cách gật đầu chào, cũng không gọi mấy tiếng “Tổng Giám đốc Lục”, càng không gọi tên anh.
Lục Cẩn Phàm đứng ở đó, không có bất cứ động tác nào đáp lại cái gật đầu của cô.
Hạ Mộc Ngôn thoáng nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh. Tuy điếu thuốc đã được châm lửa nhưng anh không vội hút, làn khói thuốc trắng đục lượn lờ trước người. Qua màn khói thuốc, anh lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt trong sáng.
Trong ký ức của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm có hút thuốc, nhưng rất ít khi. Từng ở chung với anh lâu như vậy, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc bao giờ.
Không ngờ giờ đây anh lại mang thuốc lá theo người.
Hôm nay, trong lúc phóng phi tiêu, cô ngửi được mùi thuốc lá rất nhẹ trên người anh, nhưng lúc đó cô cũng không quá chú ý.
Trước kia, cô rất ít khi ngửi được mùi thuốc mùi thuốc lá trên người Lục Cẩn Phàm.
Thật ra loại mùi thuốc lá ý nhị tràn ngập cơ thể thanh mát sạch sẽ của anh cũng không có gì là khó chịu. Trong giới doanh nhân, hút thuốc uống rượu là chuyện bình thường, huống chi Lục Cẩn Phàm không nhận rượu mời hoặc thuốc mời của bất cứ ai. Hễ anh đã không muốn uống hoặc hút, thì không ai có thể ép được.
Nhưng giờ đây anh lại mang theo thuốc bên người.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, Hạ Mộc Ngôn nhìn anh đứng đó, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người cô, dường như nhìn một người không liên quan gì với mình. Nhưng nếu thật sự là người không liên quan, e là ngay cả một cái liếc mắt, anh cũng không thèm nhìn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất nặng nề, tựa như là bởi vì nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Hạ Mộc Ngôn và người đàn ông kia, chẳng hạn như, hiện giờ rốt cuộc cô đang độc thân hay đang gặp gỡ qua lại với bạn trai.