Anh không đáp lại, kéo cô từ ban công vào trong phòng, đóng cửa sổ phịch một tiếng. Anh đang định đẩy cô ra thì đôi tay cô chợt quấn lấy cổ anh, phả mùi rượu còn nồng nặc hơn vào mặt anh, nũng nịu nhõng nhẽo ghé vào tai anh: “Có phải anh quay về rồi không… Lục Cẩn Phàm… Bây giờ anh mới thật sự tỉnh lại đúng không… Anh quay về thật rồi đúng không…”
Lục Cẩn Phàm lôi cô đến sofa. Cô đang định đứng dậy nhào tới thì anh hờ hững nói: “Ngồi xuống!”
Hạ Mộc Ngôn khựng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa trước ánh mắt băng giá của anh.
Anh lạnh lùng hờ hững liếc cô, nhặt cây chổi cô ném xuống ban nãy lên quét mảnh vụn dưới sàn mang vứt đi, rồi lại nhìn thấy những vết máu nhợt nhạt trên sàn. Anh đi đến thấy lòng bàn chân Hạ Mộc Ngôn vẫn còn một mảnh vỡ thủy tinh rất nhỏ đang cắm vào chân, vết máu và bụi đất cũng dính vào chân cô.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh bước đến, chưa kịp lên tiếng thì bất chợt bị anh xách lên như gà đưa vào phòng tắm.
“Lục Cẩn Phàm, anh muốn làm gì…” Cô mờ mịt nhìn anh.
Vào phòng tắm, Lục Cẩn Phàm định để cô ngồi trên nắp bồn cầu để rửa sạch chân cho cô thì cô lại không nghe lời, khua khoắng tay chân. Nhìn thấy gương mặt ngà say không tỉnh táo của cô, anh chợt vươn tay lấy vòi hoa sen mở mức nước lớn nhất giội thẳng lên đầu cô xuống khắp người.
“A!!!”
Hạ Mộc Ngôn co người trên bồn cầu, run rẩy. Nước vừa mạnh vừa lạnh như băng dội ướt cả người cô khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại. Cô ngước mắt lên cố lau nước trên mặt, giãy giụa định đứng dậy nhưng bị anh ấn xuống ngồi trên nắp bồn cầu, dùng nước lạnh dội từ đầu đến chân cô.
“Anh làm gì vậy…” Hạ Mộc Ngôn không thốt nên lời, miệng vừa mở ra đã bị nước vào, sợ bị sặc, chỉ có thể cố gắng tránh đầu đi chỗ khác.
Cuối cùng tiếng nước cũng ngừng lại.
Sau đó là giọng nói đàn ông còn lạnh hơn cả dòng nước vừa rồi: “Tỉnh chưa?”
Hạ Mộc Ngôn ngồi đờ đẫn trên nắp bồn cầu, đúng là tỉnh rồi.
Cô liếc nhìn anh, áo sơ mi đen và quần âu của anh cũng bị nước bắn lên ướt, nhưng rõ ràng không xộc xệch như cô. Anh lạnh mắt nhìn cô: “Vì muốn níu kéo tôi mà cô thật sự đã dùng đủ mọi cách nhỉ?”
Hạ Mộc Ngôn lặng người một lúc rồi mới nhớ ra mình vừa bò lên ban công ngắm sao.
Vừa rồi thật sự không có gì, cô chỉ uống mấy loại rượu cùng lúc, sau đó trước mắt cô đều là sao, dưới bàn chân lại hơi nhức, cô bước đến kéo cửa sổ ra định nhìn xem Lục Cẩn Phàm đi hay chưa. Thế rồi không biết nghĩ thế nào mà cô lại bò lên ngồi trên ban công ngắm sao.
Cô bị nước lạnh giội xuống, đôi môi trắng bệch run rẩy, ngước mắt lên nhìn đôi mắt lạnh nhạt của anh một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: “Sao anh lại quay về…”
“Nếu cô nhảy từ tầng mười tám xuống chết tươi tại chỗ thì mấy công ty ở xung quanh đây cũng bị ảnh hưởng. Để mạng của cô ảnh hưởng đến phong thủy đắc địa của Hải Thành là một chuyện, tôi từ một người đàn ông ly dị vợ lại biến thành người chồng góa vợ thì đen đủi lắm.”
Lý trí Hạ Mộc Ngôn đang bị hơi men ăn mòn thì ngay lập tức thần kinh bị giọng nói của anh đâm xuyên mà run sợ.
Đôi mắt đen tối sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói không nặng nề, thậm chí còn có thể coi như đang kể lại một chuyện không mấy quan trọng: “Vì uống rượu say mà ngã từ tầng mười tám xuống chết lại càng ngu ngốc hơn.”
“Bớt làm mấy chuyện liên lụy đến người khác đi. Cô cố mà sống cho tốt, đừng có làm gánh nặng của bất kỳ ai.” Lục Cẩn Phàm túm chiếc khăn tắm ném lên đầu cô, không chút lưu luyến xoay người đi ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn túm lấy chiếc khăn tắm trên đầu xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của anh: “Lục Cẩn Phàm, tôi là gánh nặng của anh sao?”
Bóng dáng cao lớn của anh sững lại trong tích tắc, anh không trả lời. Dường như anh đã thật sự bước ra khỏi thế giới của cô, không bao giờ bước vào nữa.
Mí mắt Hạ Mộc Ngôn sụp xuống, đôi mắt nhắm hờ suy nghĩ rồi từ từ cố gắng đứng dậy. Mái tóc dài như tảo biển quấn quanh vai cô, chiếc quần trắng cũng bị ướt mà dính sát vào người, giống như yêu quái đại dương vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc.
Cô liêu xiêu ra khỏi phòng tắm, rồi lại liêu xiêu bước ra cửa, trước khi anh bước ra ngoài thì cô duỗi tay dùng sức sập cửa lại.
Hạ Mộc Ngôn chống một tay trên cửa, một tay nâng lên túm lấy ống tay áo của anh, ngước mắt nhìn cặp mắt lãnh đạm của anh: “Nói đi Lục Cẩn Phàm.”
Anh lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn cô, không đáp.
“Anh nói đi.” Hạ Mộc Ngôn từ từ đứng thẳng người ở trước cửa, hai tay đè mạnh cánh cửa đằng sau: “Anh có thể phũ phàng hơn được nữa thì nói ra đi, để tôi hoàn toàn chết tâm, nói đi!”