Cũng chính trong lúc chậm trễ này, đối thủ chộp đúng thời cơ định đưa tay khác ra khống chế cô.
Hạ Mộc Ngôn nhanh nhẹn kéo Phong Lăng đang muốn đọ sức xoay người bỏ chạy: “Bị thương rồi còn đánh đấm gì nữa, mau, chạy đi!”
Chắc chắn không thể quay lại ngõ hẻm kia được, Hạ Mộc Ngôn kéo Phong Lăng chạy về hướng khác.
Thế nhưng đối thủ lại không có ý định lãng phí thời gian, hắn không đuổi theo bọn họ mà bất ngờ quay về lái xe đuổi theo.
Cũng không biết hắn định lái xe đuổi theo hay định đâm vào bọn họ.
“Bà Lục, cô đi trước đi!”
Phong Lăng chợt dừng bước, không muốn làm liên lụy Hạ Mộc Ngôn.
“Đi cái gì mà đi! Tôi không phải là anh em ở căn cứ huấn luyện của các cô, không biết đạo nghĩa hi sinh gì đó.
Nhưng đối với tôi, giữa chúng ta không chỉ là bạn tốt bình thường, sao tôi có thể đi được!”
Hạ Mộc Ngôn vừa chạy vừa cổ kéo Phong Lăng, không cho cô vùng tay ra: “Chạy đã, trước mặt có một hẻm nhỏ, hắn lái xe này không đi vào được đâu.
Mình đi vào đó rồi nghĩ cách tiếp!”
Thấy Hạ Mộc Ngôn cương quyết, Phong Lăng chạy vài bước rồi mới thấy thật sự người cô mới bị điện giật đau tê dại, cũng phải cần đến vài ngày mới bình phục trở lại.
Bây giờ cô cũng không chạy nhanh được như bình thường.
Đang lúc hai người chuẩn bị chạy vào một ngách nhỏ khác như Hạ Mộc Ngôn nói thì chợt phía trước có một chiếc xe Jeep màu đen tăng tốc chạy nhanh đến, trong nháy mắt phanh gấp két một tiếng, dừng ngay trước mặt hai người.
Phong Lăng và Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn, thấy cửa sau xe của chiếc Jeep trước mặt mở ra.
Nam Hành ngồi ở ghế lái không giải thích một câu, chỉ nhìn vết máu trên mặt Phong Lăng rồi lạnh lùng nói: “Lên xe hết đi!”
Nét mặt Phong Lăng đờ ra.
Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng đỡ cô lên xe trước.
Phong Lăng vừa ngồi vững trên ghế thì thấy Hạ Mộc Ngôn còn chưa đi lên, vội vàng kéo cô: “Bà Lục!”
Hạ Mộc Ngôn vừa lên xe, cửa xe đóng “rầm” một tiếng.
Một tiếng rầm này ngăn cách tiếng rồ máy của chiếc xe đang truy sát bọn họ ở bên ngoài.
Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng xuống.
Không có thời gian để hỏi thật sự đã xảy ra chuyện gì, Hạ Mộc Ngôn ngồi bên cạnh Phong Lăng kéo ống tay áo của cô: “Cô chảy máu nhiều quá, đến bệnh viện cầm máu hay đi đâu đây?”
“Cô ấy không thể đến bệnh viện.” Không đợi Phong Lăng trả lời, Nam Hành đang lái xe đã lạnh giọng nói: “Đưa cô ấy về chỗ tối trước.
Tôi có thuốc cầm máu và băng gạc.
Hạ Mộc Ngôn, cổ băng bó giúp cô ấy.”
“Anh có chỗ ở ở thành phố T sao?” Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới đảo mắt nhìn về phía Nam Hành: “Có xa không? Căn hộ của tôi ở gần hơn, có thể đưa thẳng cô ấy đến đó, ở đó có…”
“Quên chỗ của cô đi.
Bây giờ không thể đến đó được, tránh để cô rước họa vào thân.” Nam Hành lãnh đạm phun ra mấy câu, liếc Hạ Mộc Ngôn qua gương chiếu hậu: “Sao vừa rồi cô lại ở đó? Sau này mà còn gặp mấy chuyện như thế này nữa thì cô nhớ phải chạy trước đi, biết không? Nếu cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sợ là tôi sẽ bị chồng cô đuổi cùng giết tận, cả đời không sống yên ổn.” Hạ Mộc Ngôn không giải thích với anh, chỉ ân cần nhìn Phong Lăng.
Cô thấy thái độ Phong Lăng không có gì khác thường, dường như cũng đã quen với chuyện đuổi giết vừa rồi.
Chỉ có điều lúc này cô ấy không thốt lên tiếng nào.
Hạ Mộc Ngôn đưa tay khẽ sờ nắn: “Cô còn bị thương ở đâu nữa không? Đừng có không nói gì như thế nhé, đau ở đâu thì cứ nói.
Nếu quá nặng mà không thể xử lý ở nhà được thì vẫn phải đến bệnh viện!”