Có lẽ là vì ngồi ở đây ba ngày không nhúc nhích, bọn họ mua đồ ăn mà anh cũng không ăn, nên khi bị Tần Tư Đình kéo dậy thì thân hình cao ngất của Lục Cẩn Phàm thoáng lảo đảo.
Tần Tư Đình vội đỡ lấy anh, nhíu mày: “Nhịn ba ngày rồi, còn chịu được sao?”
Không chờ Lục Cẩn Phàm trả lời, Bác sĩ Wendell hiểu ý Tần Tư Đình, lập tức ra lệnh cho hai y tá mở cửa một phòng bệnh ở gần đó, để Tần Tư Đình dìu Lục Cẩn Phàm vào nghỉ tạm.
Khó khăn lắm mới nghe được tin tốt về Hạ Mộc Ngôn, cho nên Lục Cẩn Phàm không còn lạnh lùng suy sụp khiến người ta không dám đến gần nữa. Chỉ duy nhất Tần Tư Đình dám cưỡng chế túm Lục Cẩn Phàm đứng dậy, cuối cùng cũng đưa được anh vào phòng bệnh gần đó. Sau đó Tần Tư Đình thông báo cho A K mang quần áo sạch và vài đồ dùng vào.
Lục Cẩn Phàm không ăn uống gì trong suốt ba ngày, Tần Tư Đình tự truyền một chai glucose cho Lục Cẩn Phàm rồi đẩy anh vào phòng tắm trong phòng bệnh, quẳng bộ quần áo sạch vào trong.
Đến khi Lục Cẩn Phàm tắm gội, cạo râu, thay quần áo đi ra ngoài thì Tần Tư Đình mới có vẻ miễn cưỡng nhẹ nhõm đi một chút.
“Chậc, sao tôi lại quên mất. Lẽ ra trước khi bắt cậu đi tắm, tôi phải chụp và lưu lại dáng vẻ đặc sắc này của cậu cho Hạ Mộc Ngôn xem sau khi tỉnh lại mới đúng. Tôi phải cho cô ấy biết đường đường là Lục Cẩn Phàm mà cũng có ngày khiến người ta không nỡ nhìn mặt.”
Tần Tư Đình nói xong lại tiếp tục: “Ba ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, là người thì sẽ không chịu nổi. Cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi, chỉ cần chợp mắt hai tiếng là cũng đủ rồi.”
Lục Cẩn Phàm liếc Tần Tư Đình, lạnh lùng lên tiếng: “Vừa rồi cậu pha gì vào trong chai glucose cho tôi?”
Tần Tư Đình cười: “Thuốc tác dụng nhanh như vậy sao? Tôi cố tình xin Bác sĩ Wendell một loại thuốc an thần mới ra gần đây, hòa vào đường glucose. Về lý thuyết thì phải mất một lúc nữa cậu mới thấy buồn ngủ. Nhưng mấy ngày hôm nay cậu không ăn không uống, có lẽ khả năng chống đỡ cũng bị giảm sút, nên thuốc có tác dụng nhanh hơn bình thường một chút. Không có chuyện gì hết, cậu đi ngủ đi.”
Nghe thấy Tần Tư Đình thế mà lại lừa anh cho thêm thuốc an thần vào đường glucose, Mặc Cảnh Thẩm khẽ thở dài, day trán.
Làm bạn nhiều năm, Tần Tư Đình hiểu anh rất rõ, biết anh bề ngoài thì lạnh lùng lãnh đạm nhưng bên trong thì đau đến xé lòng.
Cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng không thể kháng cự lại thuốc an thần mà Bác sĩ Wendell kê cho.
Thấy Lục Cẩn Phàm cuối cùng cũng có thể chợp mắt một lát, Tần Tư Đình mới đứng dậy đi ra ngoài.
***
Lục Cẩn Phàm ngủ được nguyên một đêm. Thuốc an thần trong đường glucose không nhiều, nhưng có thể khiến anh có thêm thời gian ngủ nhiều hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Cẩn Phàm vừa mở mắt ra đã đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Dù không nhìn thấy có gì bất thường, nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện ra dáng vẻ người đứng ngoài có gì đó khác lạ.
“Xảy ra chuyện gì?” Gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm đã không còn tuyệt vọng như mấy ngày trước, nhưng khí chất buốt lạnh vẫn như thế, khiến người ta không dám tiếp xúc.
Người của căn cứ XI vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thì nét mặt đều nặng nề. Một người lên tiếng: “Đêm qua, mấy tên thuộc hạ của A Đồ Thái lẻn vào bệnh viện, bắt cóc bác sĩ, y tá ở tầng khác, cải trang thành bác sĩ, y tá trà trộn vào đưa Bà Lục đi. Khu cách ly quá xa, chúng tôi không thể đến gần được, khi phát giác ra thì đã không thấy Bà Lục đâu nữa. Bác sĩ Tần đã tự mình mang theo người truy đuổi nhưng giờ vẫn chưa có tin tức.” “Chắc chắn mục đích của bọn chúng là bắt cóc Bà Lục, lấy tính mạng của Bà Lục để đổi lấy A Đồ Thái đang bị giam trong tay chúng ta…”
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy hầu hết nhóm bác sĩ y tá này đều bị thương, có không ít người bị tấn công từ đằng sau khi đang trực nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Tất cả dây rợ thiết bị y tế trong phòng hồi sức cấp cứu Hạ Mộc Ngôn nằm trước kia đều đã bị ngắt ra. Giường bệnh trống rỗng không một bóng người.
Khu vực này tách biệt quá xa, không phải nhân viên y tế có phận sự thì không thể đến gần. Đêm qua sau khi anh đi ngủ thì vẫn có Tần Tư Đình canh chừng ở bên ngoài. Nhưng kể cả chính anh ở lại đây, thì sợ là cũng không thể phân biệt ngay được những người đó là bác sĩ, y tá thật hay là người ở bên ngoài trà trộn vào. Chờ đến khi phát hiện ra thì đương nhiên người đã bị chuyển đi rồi.
Bất chợt điện thoại di động của Lục Cẩn Phàm vang lên. Ánh mắt lạnh băng của Lục Cẩn Phàm liếc thấy số của Tần Tư Đình trên màn hình thì lập tức nhận cuộc gọi. Giọng nói nặng nề của Tần Tư Đình vang lên: “Đã tìm thấy rồi. Người của chúng ta đã bao vây bên ngoài, nhưng sinh mạng của Hạ Mộc Ngôn nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng yêu cầu đích thân cậu đến. Ý đồ của chúng rất rõ ràng, nếu không thể dùng Hạ Mộc Ngôn để đổi lấy A Đồ Thái, thì cũng muốn moi những thông tin chúng cần biết từ miệng cậu. Bọn chúng lấy A Đồ Thái ra để kiếm cớ đánh đổi, nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội này để độc chiếm.”
“Tôi tới ngay.” Nét mặt Lục Cẩn Phàm lạnh tanh, anh tắt điện thoại, quay người đi thẳng ra ngoài.
***