Sau đó anh tự tay lau sạch sẽ vết máu trên trán và mặt Hạ Mộc Ngôn, rồi xoa xoa xung quanh vết thương của cô.
Anh nhìn kỹ thấy vết thương của cô cũng không sâu lắm, chỉ đập vào đá cuội trên tường mà bị thương bên ngoài, không cần khâu lại.
Lúc này anh mới cầm cồn sát khuẩn tiếp tục lau cho cô.
Tuy vết thương không sâu nhưng bề mặt vết thương cũng không nhỏ.
Hạ Mộc Ngôn bị cồn sát trùng chạm vào thì đau nhói đến run cả người.
Nhưng khi Lục Cẩn Phàm ân cần rũ mắt nhìn xuống thì cô lại cắn chặt môi không lên tiếng, nén đau không động đậy nữa.
“Đừng tự cắn mình.” Lục Cẩn Phàm lấy một tấm gạc sạch, gấp thành hình vuông rồi đặt lên miệng cố.
Khi Hạ Mộc Ngôn cắn lên miếng gạc thì anh mới tiếp tục sát khuẩn vết thương cho cô.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn thật sự không rên lên tiếng nào, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt cũng đủ thấy cô vô cùng đau đớn.
Cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng dùng miếng gạc y tế bằng kỹ vết thương cho cô, rồi lại vuốt ve lọn tóc xung quanh ướt sũng mồ hôi và máu.
Anh nhờ bác sĩ nữ cho mượn một chiếc dây thun rồi buộc gọn tóc cô ra sau gáy.
Sau đó anh lại lấy túi chườm đá, giúp cô chườm lạnh một bên má đang sưng.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Hạ Mộc Ngôn tựa vào lòng anh không nói lời nào, vẫn không cho ai đụng đến người mình, cũng không chịu làm thêm kiểm tra gì.
Anh hỏi lại xem cô có thấy ổn không, sau khi chắc chắn cô không có vấn đề gì khác anh thì mới đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Sau khi về căn hộ, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thế nhưng cô liên tiếp gặp ác mộng, cứ chưa được năm phút lại tỉnh giấc một lần.
Kể cả khi Lục Cẩn Phàm ôm cô ngủ mà cô vẫn thường xuyên tỉnh dậy.
Lần nào tỉnh lại có cũng phải nhìn chằm chằm căn phòng như để xác định xem mình đang ở đâu, với ai.
Đến khi cô dần dần chắc chắn mình đã an toàn thì mới nhắm mắt lại, để rồi không bao lâu sau lại tiếp tục bất ngờ tỉnh giấc.
Cứ lặp đi lặp lại cho đến rạng sáng thì cô mới ngủ được lâu một chút.
Thế nhưng khi ngủ, tay cô vẫn nắm chặt ống tay áo của Lục Cẩn Phàm, như thể sợ anh sẽ bỏ đi, để cô lại một mình.
Rạng sáng, trong phòng yên tĩnh.
Điện thoại di động ở cạnh giường rung lên.
Lục Cẩn Phàm nhìn Hạ Mộc Ngôn trong lòng khó khăn lắm mới ngủ được hơn nửa tiếng, vươn tay cầm điện thoại lên nhìn rồi bắt máy.
Hiển nhiên người gọi không ngờ anh sẽ nhận cuộc gọi.
Gọi anh bao nhiêu lần mà vẫn bị lờ đi, thế mà lần này anh lại nghe máy.
“Cẩn Phàm.” Bên kia đầu dây vang lên giọng phụ nữ vui mừng: “Chuyện của Tuyết Ý, em rất xin lỗi, em ấy…“.
“Sau vụ bưu phẩm chuyển phát nhanh tôi đã cảnh cáo cô không được đụng đến Hạ Mộc Ngôn.
Cô tưởng lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao?” Giọng nói của anh tỏa ra hơi lạnh như băng làm người ta ớn lạnh, cũng làm nhiệt độ trong phòng như giảm đi.
Người phụ nữ bên kia đang định lên tiếng thì lại nghe anh lạnh lùng nói: “Cho dù là cô hay bất kỳ kẻ nào của nhà họ Tô, một khi đã bỏ qua sự tha thứ cuối cùng của tôi dành cho các người, thì sau hôm nay, các người sẽ nếm mùi hậu quả vì đã chọc đến tôi.” Người bên kia còn chưa kịp nói thêm lời nào thì anh đã lạnh lùng ngắt máy.
Lục Cẩn Phàm ném điện thoại lên bàn, đảo mắt thấy Hạ Mộc Ngôn đang ngủ lại bắt đầu nhíu mày, bứt rứt nắm chặt ống tay áo của anh như lại mơ thấy bị ai đó đáng sợ truy đuổi, muốn trốn mà không trốn được, cả người căng cứng bên cạnh anh.
Tay anh tránh vết thương, vuốt ve đầu cô.