Hai người họ vẫn hôn hít nhau không kiêng dè gì trước mặt cô. Dung Yên vừa đón nhận nụ hôn của Lục Cẩn Phàm vừa tháo giày, cô ta mặc loại quần tất công sở vừa thuần khiết vừa gợi cảm, dụi tới dụi lui trong lòng Lục Cẩn Phàm. Hai người hôn nhau nóng bỏng không coi ai ra gì, dường như muốn biến phòng làm việc thành giường trong khách sạn. Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy cánh tay Lục Cẩn Phàm ôm lấy khuôn mặt Dung Yên, môi hai người gắn chặt như keo không tách rời.
Hạ Mộc Ngôn cảm giác mình bị chọc tức đến muốn bùng nổ, nhưng đưa tay ra đẩy thế nào cũng không tách được họ ra.
Cũng đúng, khi Dung Yên ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm, cô không ở Hải Thành mà vẫn ở Luân Đôn, làm sao có thể ngăn được chuyện gì… Nhưng Lục Cẩn Phàm đúng là đồ đàn ông vô liêm sỉ, mới vừa ra mặt bênh vực cô, mua tranh cho cô, thế mà trong chớp mắt đã lại ôm ôm ấp ấp Dung Yên, đúng là đồ cặn bã! Từ đầu đến cuối vẫn là đồ cặn bã!
“Tên họ Lục kia… khốn kiếp…”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Hạ Mộc Ngôn ngủ gà ngủ gật, bất chợt cau chặt cặp lông mày, giống như đang phải chịu đựng cơn giận khủng khiếp. Tay cô vẫn đấm vào tay anh vài cái như chưa hết giận, chân cũng đạp vào cửa xe.
Lục Cẩn Phàm đè nắm tay nhỏ bé đang siết lại của cô lại, ghé sát vào bên miệng cô để nghe rõ xem cô đang nói mê cái gì. Cuối cùng anh nghe thấy cô gọi tên anh, rồi lại mắng anh.
Sắc mặt tuấn tú của anh cứng đờ, nheo mắt nhìn người con gái đã ngủ gật mà vẫn không quên mắng nhiếc mình.
Hạ Mộc Ngôn đang mê man lại chợt cảm thấy không khí xung quanh không được tốt lắm, dường như cô đang bị đè ép, hơn nữa tay cô đang định vung lên thì còn bị ghì lại. Cô mở bừng mắt ra theo phản xạ, bất ngờ lọt thỏm vào cặp mắt đen tối u ám vừa sâu thẳm và nóng bỏng của anh. Ánh mắt dường như tỏa ra một lực hút, hút người ta vào biển sâu phẳng lặng, không có đường nào trốn thoát.
Anh lãnh đạm nhìn cô chòng chọc: “Em vừa nói cái gì? Hả?”
Anh chợt ghé đến gần, mặt Hạ Mộc Ngôn căng thẳng, những hình ảnh ngổn ngang cùng với người đàn ông trước mặt chồng chéo lên nhau. Cô chợt đẩy anh ra theo phản xạ.
Nhưng vì cô dùng lực hơi mạnh mà anh lại cảm thấy dường như cô rất ghét bỏ sự gần gũi của anh. Cảm giác này rất rõ ràng, khiến cho anh buồn bực nhìn cô: “Em nằm mơ thấy cái quái quỷ gì vậy?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Não cô bây giờ mới bắt đầu có phản ứng.
A!
Hóa ra là mơ.
Cô không hiểu sao mình lại mơ thấy Lục Cẩn Phàm và Dung Yên chơi trò hôn hít trong phòng làm việc?
“Anh làm gì mà vừa rồi ghé sát người tôi vậy hả?” Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp thu lại cảm xúc từ những cảnh lay động lòng người từ trong mơ, giọng nói đầy xa lạ cũng có chút châm biếm.
Lục Cẩn Phàm cười giễu: “Em nhìn cho rõ, anh ghé đến gần, hay vì em ngủ gật mà đổ vào lòng anh, lại còn túm lấy tay áo sơ mi của anh không chịu buông ra.”
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu liếc nhìn dấu vết cô vừa túm áo sơ mi của anh. Cô khẽ mím môi rồi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa xe thì mới nhận ra xe đã dừng lại ở bãi đỗ xe khách sạn Thịnh Đường.
“Đến nơi từ lúc nào, sao anh không đánh thức tôi dậy?” Cô hỏi.
Lục Cẩn Phàm híp mắt nhìn cô. Bởi vì thái độ lạnh nhạt của cô sau khi tỉnh dậy mà hơi lạnh tỏa ra từ mắt anh: “Rốt cuộc vừa rồi em mơ thấy cái gì?”
Hạ Mộc Ngôn liếc anh: “Anh quan tâm chuyện tôi mơ thấy gì làm gì?”
“Nếu anh không nghe nhầm thì vừa rồi em vừa mơ vừa mắng anh?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Thế mà cũng bị anh nghe thấy?
Cô có thói quen nói mê sao? Sao cô lại không biết?
Nghĩ lại, mình vì giấc mơ mà giận chó đánh mèo với anh kể cũng không hay lắm. Cái cô Hai nhà họ Dung ở Bắc Kinh kia đúng là thích gây phiền phức cho cô. Cái đồ giỏi diễn kịch!
Cô ta nói cái gì mà khi theo đuổi anh thì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, cái gì mà quang minh chính đại. Chẳng qua cô ta chỉ muốn tìm lý do để theo đuổi đàn ông thôi, sao mà phải kiếm nhiều cớ như vậy làm gì?