Chuyện tuyệt tình này đã làm một lần, thì cũng có thể làm lần thứ hai. Cho dù có bị mang tiếng tuyệt tình thì anh cũng không dễ dàng buông tha cho nhà họ Tô.
Tô Tri Lam không nhịn nổi: “Cô Hạ không phải là trẻ con bé bỏng gì, cô ấy không đến mức nhõng nhẽo vậy chứ? Chỉ là một trò đùa thôi, có vài lưỡi dao thì làm gì đến mức độ long trời lở đất như vậy?”
Rồi sau đó cô ta không cam lòng, đỏ mắt nói: “Kể cả chuyện của Tô Tuyết Ý sau đó thì cũng chỉ vì nó bất bình thay em mà thôi! Thế mà các anh gần như đuổi cùng gϊếŧ tận, bây giờ nó còn sống sót được thì đúng là kỳ tích! Còn với em, các anh chặn đứng đường sống của nhà họ Tô, để nhà họ Tô muốn đi nửa bước cũng không được, đến mức ông nội phải cấm túc em! Lục Cẩn Phàm, em ở bên anh hai năm, yêu thương chờ đợi anh nhiều năm như vậy mà chỉ đổi lấy sự đối xử này của anh sao?”
Lục Cẩn Phàm nhắm mắt lại, giữa mi tâm tái nhợt thoáng hiện lên vẻ không nhẫn nại.
Tô Tri Lam nhìn thấy sức khỏe hiện tại của anh không thể chịu đựng mất sức lâu như vậy, bèn yên lặng một thoáng rồi nhẹ giọng nói: “Cẩn Phàm, anh đừng nóng giận, để em dẫn anh về phòng bệnh trước nhé, bây giờ anh còn…”
Nói rồi cô ta vội vã định đưa tay ra đỡ anh.
“Bà Lục!” A K lúc này chợt nháy mắt với Hạ Mộc Ngôn.
Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thể hiện rõ ý muốn tránh né cánh tay của Tô Tri Lam, trong khi cô ta lại cứ khăng khăng muốn đỡ anh thì Hạ Mộc Ngôn khẽ mím môi, đứng dậy bước đến nắm lấy cánh tay Lục Cẩn Phàm. Lúc này anh mới nghiêng người nhích lại gần cô, hiển nhiên là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Bác sĩ đã dặn bao nhiêu lần, những ngày này anh tuyệt đối không được ra khỏi giường. Anh tự rút kim truyền ra à? Anh không thấy đau chút nào hả?” Lúc này Hạ Mộc Ngôn đã đến gần Lục Cẩn Phàm, thấy anh nghiêng cả nửa người vào mình như sắp không chịu đựng được nữa thì lại lầm bầm: “Vết thương nặng lên thì biết làm thế nào đây? Anh không sợ vết thương bị nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, viêm nhiễm đến sốt cao ngu người đi hả?”
A K đứng đằng sau: “…”
Đúng là người vợ xứng đôi vừa lứa của Tổng Giám đốc Lục, ở tình thế này mà không mau học vẻ dịu dàng của cô Tô, lại còn trách cứ ông Lục.
Tô Tri Lam trơ mắt nhìn Lục Cẩn Phàm không chút do dự ngả người vào Hạ Mộc Ngôn. Ánh mắt cô ta dừng lại một thoáng trên gương mặt Hạ Mộc Ngôn. Chỉ trong giây lát, Hạ Mộc Ngôn như nhìn thấy tia tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt cô ta, tuy chỉ lóe lên rồi tắt ngay, nhưng rõ ràng không chỉ mình cô nhận ra.
Ánh mắt trong suốt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm thẫm lại, anh trầm giọng nói: “A K, đưa cô Tô về nhà, nhân tiện nhắc nhở ông cụ Tô, nên khiêm tốn thì đừng quá phóng túng, dù sao bây giờ sự bao dung của tôi cũng không nhiều nữa đâu.”
Hạ Mộc Ngôn duỗi tay nắm lấy cánh tay Lục Cẩn Phàm, chú ý đến mới vừa rồi anh như cố ý đứng trước che chở cho cô.
Cô nhớ đến lời Phong Lăng từng nói, cô Tô bị chứng hưng cảm, nhưng dù sao Tô Tri Lam cũng không đến mức đánh mất lý trí mà làm chuyện gì quá giới hạn ở nơi như thế này.
Cùng lúc đó Lục Cẩn Phàm níu cánh tay của Hạ Mộc Ngôn, nắm chặt tay cô, lặng lẽ mang lại cho cô cảm giác bình yên chân thật, không muốn cô bị ảnh hưởng vì những chuyện này.
Cử chỉ của hai người không thoát khỏi tầm mắt của Tô Tri Lam. Cô ta nhìn trân trân vào nơi cánh tay họ giao nhau, chua chát lên tiếng: “Cẩn Phàm, giữa chúng ta có hai năm ở bên nhau, anh ở lại làm thêm em cũng ở lại làm thêm, anh đi công tác em cũng đi công tác, những chuyện em và anh trải qua cùng nhau cũng không ít hơn so với Hạ Mộc Ngôn. Em đối với anh cũng là toàn tâm toàn ý. Chuyện trước kia em không cố ý nói dối, nhưng vì anh cứ bất công cự tuyệt tình cảm của em, trong khi em đã mòn mỏi chờ đợi anh bao nhiêu năm như vậy, em…”
“Đủ rồi.” Sắc mặt trắng bệch tái xanh của Lục Cẩn Phàm càng khiến cho thái độ của anh thêm lạnh lùng: “Bắt đầu bằng lời nói dối thì sẽ không có kết cục gì đâu. Tình cảm mà cô Tô gửi gắm chẳng qua chỉ là chấp niệm của chính cô mà thôi. Tôi chưa bao giờ mắc nợ cô, nên cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Đi đi, đừng để mình mất hết thể diện.”
“Cô Tô.” A K rất tự giác, xem như đây là lệnh của ông Lục, bước thẳng đến trước mặt Tô Tri Lam, lễ phép nói: “Tình hình sức khỏe của ông bà Lục bây giờ không tiện tiếp khách quá lâu, mời cô lại nhà.”
Tô Tri Lam còn muốn nói tiếp nhưng A K đã chắn trước mặt.
Tay Tô Tri Lam run rẩy không ngừng, cô ta cố kiểm soát cảm xúc, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Tình cảnh nơi này bây giờ thật sự không có lợi cho cô ta. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được, vậy em về đây. Cẩn Phàm, tốt nhất anh cứ điều trị cho tốt, chờ đến khi anh xuất viện rồi em lại…”
“Cô Tô, xin mời.”
Cô ta còn chưa dứt câu thì A K vẫn đang đứng chắn trước mặt cô ta liền duỗi tay hướng ra ngoài cửa.
Ngón tay Tô Tri Lam siết chặt, cuối cùng vẫn gượng gạo duy trì phong độ, đi thẳng ra ngoài.
A K kiên quyết cản trở tầm mắt không cho cô ta nhìn vào phòng bệnh. Đến khi hai người họ đi xa, Nam Hành vẫn đang tựa người vào cửa phòng mới liếc sang nét mặt nhìn thoáng qua đã thấy trắng bệch đến dọa người của Lục Cẩn Phàm: “Cậu chắc chắn vẫn còn chịu đựng được chứ?”
Anh vừa dứt lời thì Lục Cẩn Phàm đã không thể trả lời anh, chỉ sau một tiếng kêu sợ hãi của Hạ Mộc Ngôn, cả người anh đã đổ ập vào người cô, cô cuống quýt đỡ lấy anh.
Hạ Mộc Ngôn sợ hết hồn, ngay lập tức ôm chặt lấy anh, chỉ sợ anh ngã xuống.