Người nghe cũng có thể hiểu ý tứ của cô khi nói những lời này. Trong những ngày đó, Nam Hành không hề đến thăm cô. Chỉ kể lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy thôi, nhưng một thiếu nữ mới mười mấy tuổi mà đã có sức chịu đựng kinh khủng như vậy. Bây giờ nhắc đến chuyện này cô cũng không để lộ ra bất kỳ cảm giác đau khổ tủi thân nào. Hạ Mộc Ngôn nghe thấy không khỏi cảm thấy nỗi buồn dâng trào mãnh liệt trong tim mình.
“Phong Lăng, cô dạy tôi bắn súng đi!”
“… Đang yên ổn sao tự nhiên cô lại học bắn súng làm gì?”
“Lúc trước ở Campuchia, sau khi tôi bắn phát súng kia, nếu không phải cô kịp thời chạy đến thì có lẽ tôi đã bị súng cướp cò tự chĩa vào mình rồi. Ai biết sau này có còn xảy ra chuyện gì nữa không, dù sao ở đây cũng có thể luyện tập được, cô sẽ dạy cho tôi chứ?”
Ai nói chỉ có đàn ông mới có thể kết nghĩa anh hùng, phụ nữ cũng làm được như vậy. Ai cũng không mong khi có hiểm nguy thì mình trở thành gánh nặng của người khác, có thể học được kỹ năng phòng thân cũng là chuyện tốt.
Phong Lăng vốn muốn nói, dạy cô bắn súng thì thà dạy cô chút thuật phòng thân cơ bản còn hơn. Nhưng cô vừa muốn nói thì lại nhớ ra hiện giờ Hạ Mộc Ngôn đang mang thai, tạm thời không thể luyện được những động tác mạnh mẽ quá khích gì đó.
“Dạy thì dạy, nhưng tôi cảm thấy kể cả cô có học được thì chưa chắc sau này đã phải dùng đến đâu.”
“Có cần dùng đến hay không lại là chuyện khác, chủ yếu là vì cô quá ngầu, tôi cũng muốn ngầu giống cô vậy…”
“…”
*** Tối muộn, thời gian tập luyện ở trường bắn vừa kết thúc thì lại có tiếng súng vang lên.
Trong phòng họp của căn cứ, một vị khách quan trọng nghe thấy tiếng súng thì phán chắc như đinh đóng cột: “Tiếng này nghe như người mới tập…”
Nam Hành liếc đồng hồ, quay sang chạm mắt với Lục Cẩn Phàm đang ngồi bên kia, rồi đứng dậy, nhìn vào camera của căn cứ xem tình hình ở trường bắn.
Anh thấy Phong Lăng và Hạ Mộc Ngôn, mỗi người cầm một khẩu súng. Phong Lăng dạy Hạ Mộc Ngôn tư thế cầm súng, Hạ Mộc Ngôn răm rắp làm theo. Phong Lăng bắn một phát trúng giữa hồng tâm, Hạ Mộc Ngôn cũng bắn một phát, tuyệt vời, không bị bắn ra ngoài, nhưng chỉ trúng vòng tròn thứ ba mà thôi.
Nhìn cô gái bắn súng chính xác, Nam Hành nhớ đến tình huống Hạ Mộc Ngôn bắn ra một phát súng vào lúc chỉ mành treo chuông ở Campuchia hôm trước.
Anh nheo mắt cười lạnh, đảo mắt nói: “Vợ cậu đang học Phong Lăng ngắm mục tiêu bắn súng. Xem ra trước đây cậu cam kết với ông cụ Lục sẽ không để tay vấy máu, bây giờ lại vì vợ mà sắp ôm cả đống rắc rối rồi. Chẳng lẽ lần trước cô ấy bị kích động không nhẹ nên muốn trang bị chút kỹ thuật, để sau này giúp chúng ta xông pha chiến đấu sao?”
Lục Cẩn Phàm nhìn hai người đang tập ở trường bắn, đôi mắt anh sâu thẳm, không tiếp tục nói chuyện. Vị khách quý ngồi bên bàn họp cũng cười nói: “Người trong căn cứ chưa được huấn luyện từ ba năm rưỡi trở lên cũng không dám ra ngoài phô trương. Một lính mới mà có thể bắn trúng bia đã là không tệ, anh còn mong người nào cũng như Phong Lăng sao?”
Nam Hành nhướng mày: “Cũng không hẳn. Tiềm năng của con người là vô hạn. Lần trước ở Campuchia cũng đủ để chứng minh, có đôi khi người mà mình không tưởng tượng được nhất lại có thể trở thành đòn quyết định để chiến thắng.”
Huống hồ, cho dù Hạ Mộc Ngôn có học bắn súng như thế nào đi nữa thì cũng chứng tỏ trong thâm tâm cô có nghĩ đến chuyện phải bảo vệ chồng của mình. Ý nghĩ này khiến Lục Cẩn Phàm đã gần như bình phục lại sức khỏe như bình thường nở nụ cười trên môi.
Hai người này, một ở bên này, một ở bên kia trường bắn học cách bắn súng, cách nhau thật xa mà vẫn có thể tống một miếng thức ăn cho chó vào miệng Nam Hành.
Khóe miệng anh ta khẽ méo xệch, nhường lại màn hình camera để kệ Lục Cẩn Phàm tiếp tục ngưỡng mộ bóng lưng bà xã.
*** Trời càng lúc càng tối, ánh đèn giăng bốn phía trong căn cứ, đặc biệt đèn ở trường bắn có vẻ sáng hơn những sân tập khác.
Rõ ràng trời lạnh thấu xương nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa hết phấn khích, hướng về tấm bia cách năm mươi mét nổ súng. Sự thật chứng mình là bia cách hơn một trăm mét trở lên thì cô bắn không trúng, nhưng trong vòng năm mươi mét thì cô cũng có thể bắn trúng từ vòng tròn thứ năm trở lên.
Lúc đầu Phong Lăng đứng bên cạnh hướng dẫn cô từng động tác một. Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã bắt đầu tự mình đứng ở vị trí luyện tập ngắm mục tiêu, Phong Lăng đứng đằng sau, thỉnh thoảng lên tiếng hướng dẫn cô chỉnh lại tư thế cho chuẩn.
Cứ như vậy hơn nửa tiếng ở trường bắn, giữa trời gió rét mà Hạ Mộc Ngôn lại toát mồ hôi cả người. Cô bước sang bên cạnh mười bước, định bụng một lần nữa khiêu chiến với tấm bia cách một trăm mét kia.
“Đoàng” một tiếng.
Lại trượt.
Hạ Mộc Ngôn bĩu môi, vừa lên đạn vừa nói: “Phong Lăng, kỹ thuật bắn súng của cô tốt như vậy thì phải luyện tập bao nhiêu năm? Cái khoảng cách cả trăm mét này phải luyện tập lâu lắm sao? Tôi cảm giác tốc độ gió dường như cũng ảnh hưởng đến hướng đạn bay…”