Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713:





Hạ Mộc Ngôn không nói gì thêm, vẫn còn cách thứ Sáu tận hai ngày, không cần phải gấp. Giống như lời Tiểu Bát nói, đến lúc đó cô chỉ cần đi cho có là được.





“Chị Đại, chị đừng xem thường. Lúc trước chị Hạ từng nói với em, có lẽ chị không biết mấy năm qua giới kinh doanh Hải Thành đã thay đổi đáng sợ đến mức nào đâu. Các công ty mà ba năm trước chị biết, một số thì đóng cửa, một số thì bị thu mua, trong ba năm nay có không ít công ty nổi lên, vì vậy sẽ có rất nhiều người chị không nhận ra, cũng không nắm rõ tình hình ở Hải Thành bây giờ. Thương nghiệp và Chính phủ liên kết là xu hướng chung của bất động sản hiện tại, chúng ta phải nể mặt họ một chút.”





“Rồi rồi rồi, chị đi, chị chắc chắn đi, hơn nữa còn rất xem trọng, đảm bảo sẽ không đi cho có lệ, được chưa?” Hạ Mộc Ngôn chậc một tiếng, ném cặp hồ sơ trong tay vào lòng Tiểu Bát: “Sau này em ít tụ tập với Hạ Điềm đi, bây giờ còn học thói càu nhàu của cô ấy nữa.”





“Vậy chị nhất định phải ăn mặc thật đẹp, đừng tùy tiện quá đấy…”





Hạ Mộc Ngôn liếc Tiểu Bát một cái, Tiểu Bát lập tức lùi về sau một bước thật dài, nhanh chóng chạy biến khỏi văn phòng trước khi Hạ Mộc Ngôn mất hết kiên nhẫn mà đạp cô xuống cửa sổ sàn.





*** Nhưng sự thật chính là, buổi chiều thứ Sáu Hạ Mộc Ngôn đã bị Hạ Điềm và Tiểu Bát lôi trở về nhà.





Hạ Điềm đã đặt xong lễ phục cho cô từ sớm. Đó là một bộ váy dạ hội cúp ngực xanh biển, màu sắc trong trẻo và lung linh, xem như đúng kiểu Hạ Mộc Ngôn thích.





Nhưng Hạ Mộc Ngôn không ngờ chỉ vì một hoạt động triển lãm mà hai người họ lại kích động đến mức này, nếu không nhắc nhở cô xem trọng thì lại nhắc nhở cô phải ăn mặc thật đẹp. Hiện giờ mới là buổi chiều mà hai người đã lôi cô về nhà thử lễ phục và làm tóc, thậm chí còn mua cả giày để phối với lễ phục.





Hạ Mộc Ngôn hết sức nghi ngờ hai người này không phải chuẩn bị cho cô tham gia triển lãm, mà là chuẩn bị cho cô đi xem mắt.





Hạ Mộc Ngôn bị ép thay quần áo, xong lại bị các cô kéo đến đặt trên ghế để nhà tạo mẫu làm kiểu tóc đơn giản. Cô vừa đứng dậy, Tiểu Bát đứng phía sau đã trầm trồ khen ngợi: “Ối trời ơi, đẹp quá đi! Chị Đại, không phải ai cũng hợp với màu xanh nước biển này đâu, chị thật là trắng quá! Ôi ôi ôi, hâm mộ ghen tị quá đi, chị mặc màu này lên người đẹp chết đi được, đẹp chết đi được!”





Tiểu Bát vừa nói vừa phấn khích giậm chân, sau đó quay mặt qua cười hề hề như tên trộm với Hạ Điềm.





Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm liếc cô một cái: “Rốt cuộc hai người có dự tính gì mà không nói cho mình biết hả? Lẽ nào đây không phải là triển lãm?”





“Là triển lãm, nhưng triển lãm tập hợp nhiều ông lớn thì hiếm lắm đấy. Dù gì cậu cũng là trụ cột của công ty chúng ta, hơn nữa năm nay cậu còn được xếp hạng trên Tạp chí Forbes, biết bao nhiêu người đều hiếu kỳ về cậu. Nếu đã về nước, lại là lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn, cậu không thể khiến công ty chúng ta mất mặt được, đúng không?” Hạ Điềm vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cổ Hạ Mộc Ngôn: “Hình như thiếu thiếu cái gì thì phải?”





“Đúng là thiếu thiếu cái gì đó…” Tiểu Bát cũng nhìn chằm chằm cổ Hạ Mộc Ngôn: “Xương quai xanh chị đẹp như vậy, nếu phối với một viên kim cương tuyệt đẹp ở giữa thì càng hoàn mỹ…”





Mí mắt Hạ Mộc Ngôn co giật. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng, hai cô nàng kia đã chạy thẳng vào phòng ngủ của Hạ Mộc Ngôn, nhưng lật tung nửa ngày trời cũng không tìm thấy món trang sức nào. Đúng lúc Hạ Điềm đang oán trách thì Tiểu Bát kéo ngăn hộc tủ ra, một lát sau, cô lập tức hô lớn: “Có rồi!”





Hạ Mộc Ngôn: “…”





Đêm triển lãm, Hạ Mộc Ngôn đón xe đến trung tâm hội chợ triển lãm. Trước khi xuống xe, cô suy nghĩ một lát rồi tháo dây chuyền trên cổ, bỏ vào túi xách.





Nhà tạo mẫu bị Tiểu Bát với Hạ Điềm dẫn đến lúc đó cũng mang theo vài sợi dây chuyền bạch kim bên người. Nhà tạo mẫu này cũng đã tìm hiểu sơ qua sở thích của xã hội thượng lưu hiện nay nên biết bây giờ có rất nhiều người thích mua kim cương chưa được chế tác cất trong nhà, một khi có buổi tiệc hoặc hoạt động gì thì sẽ chọn vòng cổ đẹp một chút để phối với kim cương. Giữa sợi dây chuyền đó có nửa mắt xích bằng bạch kim nối lại, rất dễ để móc viên kim cương xanh vào đó, biến thành một dây chuyền kim cương cực kỳ sang quý.





Quả thật lúc Hạ Mộc Ngôn đeo lên trông rất đẹp.





Viên kim cương xanh chừng mười carat quá hiếm hoi, lại còn có độ tinh khiết thế này thì lại càng quý hiếm. Nếu trong trường hợp có nhiều nhân vật lớn tụ tập mà Hạ Mộc Ngôn đeo như vậy, hình như có vẻ huênh hoang quá.





Mấy năm nay Tập đoàn MN nổi lên nhanh chóng vốn dĩ đã trở thành cái gai trong mắt của nhiều người trong ngành.





Tập đoàn vừa dời trụ sở về nước sẽ càng khiến nhiều người trong ngành chú ý hơn, tốt nhất không nên khiến người khác để mắt quá. Vì vậy, Hạ Mộc Ngôn quyết định không đeo nữa.





Sau khi xuống xe, nhân viên phụ trách ngoài cửa trung tâm hội chợ triển lãm kiểm tra thư mời trong tay cô, cung kính chỉ dẫn cô đi qua thảm đỏ bên kia trước. Xuyên qua thảm đỏ chính là cổng chính của trung tâm hội chợ triển lãm.





Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, đi về hướng thảm đỏ.





Đúng như lời Tiểu Bát nói, xã hội thượng lưu Hải Thành trải qua ba năm “thay đổi triều đại” đã có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cho dù thỉnh thoảng có vài người quen mắt thì gần như họ cũng không nhận ra Hạ Mộc Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK