“Không nói cho mình biết thì cậu định vừa xuống khỏi giường sinh thì quay về làm việc luôn à?” Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng liếc Hạ Điềm, tiện tay mở máy tính, ngón tay gõ gõ xuống bàn: “Từ hôm nay cậu chính thức nghỉ phép, chờ bao giờ con đầy năm rồi tính tiếp.”
“Mình đã sinh đâu, vội cái gì?” Hạ Điềm đi thẳng vào, ưỡn cái bụng tròn vo vượt mặt ra rồi chống tay xuống bàn khom nửa người xuống, tủm tỉm cười nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Không phải ba năm ở Anh cậu uống thuốc hồi xuân đấy chứ? Cũng đã hai bốn hai lăm tuổi rồi mà sao mặt của cậu cứ như học sinh cấp ba thế, lão hóa ngược sao?”
Hạ Mộc Ngôn không để ý đến cô, vẫn đọc báo cáo trong máy tính, vừa xem vừa nói: “Tất cả công việc của cậu bây giờ giao cho mình, ngay lập tức về nhà nghỉ sinh đi.”
Thấy Hạ Mộc Ngôn kiên quyết nhào vào công việc, Hạ Điềm chống hai tay cạnh thắt lưng, vừa đỡ bụng đi qua đi lại vừa nói: “Cậu mới về nước, mình còn phải bàn giao vài ngày đã. Dù sao có cậu ở đây rồi thì mình cũng chỉ định ở bên cạnh làm mấy việc vặt, giúp cậu xem tài liệu thôi.”
“Cũng được.” Hạ Mộc Ngôn tắt trang báo cáo trong máy tính rồi buông chuột máy tính ra, tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt điềm tĩnh nhìn xuống bụng Hạ Điềm: “Không thấy cậu làm lễ cưới, bụng lại to như vậy rồi, đứa bé này sinh ra có hợp pháp không? Hai người đăng ký kết hôn chưa?”
Khóe miệng Hạ Điềm khẽ giương lên: “Đăng ký rồi.”
“Bao giờ?”
“Anh trai cảnh sát hình sự nhà mình vừa thấy mình nôn vào buổi sáng là tức tốc lôi mình vào bệnh viện, phát hiện mình mang thai là dắt thẳng mình đi đăng ký. Anh ấy còn ỷ có quan hệ với các ban ngành, lấy được hộ khẩu mình không cách nào trộm được trong nhà ở thành phố S, sau đó cứ thế mà đăng kí luôn…”
Hạ Mộc Ngôn nhướng mày: “Trước đây một câu khúc gỗ một câu phiền phức, vừa thối vừa ngang ngạnh, bây giờ lại là anh trai cảnh sát hình sự rồi hả?”
Hạ Điềm không thanh minh, chỉ vuốt bụng nói: “Đúng là anh ấy cũng định làm lễ cưới, nhưng vừa lấy giấy đăng ký xong thì anh ấy có nhiệm vụ truy nã tội phạm, đi công tác nửa năm rồi. Mình còn chưa có thời gian thích ứng từ thiếu nữ sang thiếu phụ thì chỉ sau một đêm đã biến thành một hòn vọng phu to tướng ở Hải Thành rồi. Hai”
, hối hận quá, lẽ ra lúc trước không nên mềm lòng đi lấy giấy đăng ký với anh ta.”
Rõ ràng mặt Hạ Điềm bấm ra mật mà vẫn còn đứng đây than thở mình là hòn vọng phu.
Mặt Hạ Mộc Ngôn vô cảm: “Thật ra nếu cậu muốn ly hôn thì cũng không phải quá khó khăn. Nói đến chuyện ly hôn thì coi như mình cũng có chút kinh nghiệm, có cần mình chia sẻ chút kinh nghiệm không?”
Hạ Điềm liếc cô: “Nếu mình ly hôn thì cậu làm bố con mình nhé?”
Hạ Mộc Ngôn mím môi bật cười: “Được chứ.”
Hạ Điềm liếc mắt: “Cậu đừng có gieo họa cho mầm non của Tổ quốc. Lỡ không may sau này con mình không phân biệt được nam với nữ, không biết nam là bố hay nữ là bố thì hỏng mất.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt liếc Hạ Mộc Ngôn, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Sau khi trụ sở công ty chuyển từ London về đây, chẳng lẽ vẫn cứ để ở trong tòa cao ốc này sao? Thật ra ở khu Thành Tây cũng có nhiều bất tiện, từ đây vào trung tâm hay bị tắc đường, mà ở trung tâm thành phố mới có vài tòa nhà mới xây dựng, có thể mua lại được.”
“Ở vị trí nào?”
“Ở ngay chỗ chi nhánh Tập đoàn Shine ở Hải Thành bây giờ, chính là Tập đoàn Lục thị khi trước đó. Khu ngay bên cạnh vốn là ngân hàng, sau này bị dỡ đi xây lại, bây giờ là tòa cao ốc cao tám mươi tầng, cao bằng Tập đoàn Shine.”
Hạ Điềm còn đang định nói tiếp, nếu chuyển đến nơi đó, nếu phòng làm việc của Hạ Mộc Ngôn ở tầng trên cùng thì có thể làm hàng xóm của Lục Cẩn Phàm rồi.
Dù sao với độ cao như nhau, tầng cao như nhau, cửa sổ sàn như nhau, thì ở trong phòng làm việc chỉ cần ngoảnh đầu là nhìn thấy nhau.
Nhưng Hạ Điềm còn chưa nói nốt được hai câu này thì đã thấy mặt Hạ Mộc Ngôn chẳng chút cảm xúc.
Hạ Mộc Ngôn: “Không chuyển.”
Hạ Điềm: “… Tuy tòa cao ốc này đủ lớn, nhưng dù sao bây giờ Tập đoàn MN tầm cỡ quốc tế cũng không phải là một công ty nhỏ tầm thường nữa, đã nằm trong top mười công ty của người Hoa rồi. Cậu cứ giữ khu làm việc ở khu Thành Tây như thế này không thấy thiệt thòi sao?”
“Có gì mà thiệt thòi chứ? Hải Thành lớn như vậy, không phải chỉ riêng khu trung tâm mới có tòa cao ốc. Nếu khu Thành Tây không có thì còn có khu Thành Đông, khu Thành Nam, khu Thành Bắc hoặc là trung tâm thương mại. Cao ốc ở trung tâm thương mại tuy đắt nhưng cũng không đến nỗi là không mua được, sao phải để mình đi vào khu trung tâm làm gì?”
Hạ Điềm nghẹn lại, kiên quyết không nói chuyện làm mình mất mặt nữa, tránh chọc giận Hạ Mộc Ngôn.