Nhân lúc Lục Cẩn Phàm trò chuyện với người khác, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Buổi dạ tiệc ở Bắc Kinh này được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, xem ra tất cả các tầng lầu đều đã được bên tổ chức bao hết.
Lúc vào nhà vệ sinh, Hạ Mộc Ngôn không để ý bên trong có người. Sau đó, nghe thấy tiếng động ở sắt vách cô cũng chẳng quan tâm, đẩy cửa đi vào ngồi lên bổn cầu.
Vừa rồi cô ngồi suốt nên không thấy đau bụng, bây giờ mới đứng lên đi vài bước đã thấy bụng dưới đau quặn, thế nên cô quyết định ngồi trong phòng vệ sinh thêm một lát, muốn đợi cơn đau dịu xuống rồi mới đi ra.
Kết quả, cô bỗng nghe thấy sát vách có người đi ra, sau đó là tiếng giày cao gót, kèm theo là tiếng của Dung Yên không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.
“Con không lén lút ra khỏi nhà, là hôm nay anh có buổi tiệc tối phải dự, nên muốn dẫn con ải giải sầu một chút.”
“Ba, con biết… con biết mặt mũi của nhà họ Dung cao hơn tất cả, nhưng con thật sự rất thích anh ấy… Ba đã không cho con quay lại Mỹ, cũng không cho con đến Hải Thành, vậy ít nhất khi anh ấy đến Bắc Kinh hãy cho con đến gặp anh ấy một lần. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng nghe lời cả nhà, nhưng trong chuyện tình cảm này, nếu lúc trước con không gặp được anh ấy thì có lẽ con đã nghe theo sự sắp xếp của mọi người. Nhưng gặp được chính là gặp được, cả đời này con cũng không thể gặp được người đàn ông nào làm con rung động hơn anh ấy…”
“Thật ra ba mẹ cũng rất thích Lục Cẩn Phàm đúng không? Chỉ vì con là người chủ động nên ba mẹ mới không đồng ý, nhưng con không muốn buông tay. Dù… có lễ trong lòng anh ấy đã có người trong mộng gì đó, nhưng tất cả đều qua lâu rồi. Mấy năm nay bên cạnh anh ấy vẫn không có người phụ nữ nào. Con tin, nếu con chân thành và kiên định, một ngày nào đó, con nhất định sẽ làm anh ấy rung động…”
Hạ Mộc Ngôn đang ngồi trên bổn cầu trong phòng vệ sinh, cũng là “người trong mộng” mà Dung Yên vừa nói tới, im lặng xoa bụng mình.
Từ khi nào mà ba chữ “người trong mộng” lại được chụp lên đầu cô vậy?
Tám mươi phần trăm là bình thường cô nàng họ Dung này xem nhiều phim ngôn tình, nên nghĩ mình như nữ chính, còn những người khác cuối cùng đều là “người trong mộng” hoặc NPC” sẽ thua đưới chân cô ta.
(NPC: còn gọi là Non-Player Character, là một nhân vật trong các trò chơi người chơi game không thể điểu khiến.) Phương thức tự đại của công chúa Bắc Kinh đúng là rất mới mẻ thoát tục.
Chắc là cô Dung đã gợi điện xong, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Chờ thêm lát nữa, không nghe thấy động tĩnh gì thì Hạ Mộc Ngôn mới bước ra.
Nào ngờ cô ta vẫn chưa đi, lặng lễ đứng đây như hồn ma thế kia làm gì chứ?
Dẫu sao cô cũng đã ra rồi, nên gặp cũng đã gặp rồi. Hạ Mộc Ngôn chỉ liếc nhìn cô ta rối đi tới, để túi xách xuống, rửa tay, hong khô, sau đó lấy son môi trong túi xách ra, soi gương dặm lại lớp trang điểm. Dù sao hôm nay chiếc váy cô mặc cũng đơn giản trang nhã, cô lại chỉ trang điểm nhẹ mà thôi, không đặm lại thì quá qua loa với bữa tiệc này rồi.
Cô vừa thoa son thì thấy Dung Yên đã đứng đó nhìn cô qua tấm gương trước mặt.
Trước giờ Quý Noân không để ý đến người khác, nhưng lần này phải khựng lại vì ánh nhìn chăm chăm của Dung Yên. Hai người nhìn nhau qua gương, một người thận trọng đò xét, một người bình tĩnh lạnh nhạt thoa son lên đôi môi nhỏ nhắn.
Hạ Mộc Ngôn rất hiểu ánh mắt này của Dung Yên. Đây là ánh mắt đò xét, không xác định được rốt cuộc thân phận của cô là gì, cũng không xác định được bản thân có muốn hỏi Hạ Mộc Ngôn điều gì hay không. Vì vậy ánh mắt mang theo sự phức tạp, quan sát và đò xét.
Ánh mắt thản nhiên của Hạ Mộc Ngôn lóe lên một tia cười lạnh. Cô đã quen nhìn thấy đủ kiểu tiểu thư được nuông chiều trong những gia đình giàu có, nói năng phách lối khiêu khích, nhưng với cô “tình địch” Dung Yên được gọi là công chúa Bắc Kinh, được gia đình bảo bọc quá tốt mà như bé thỏ trắng đơn giản này thì lại chỉ làm cô cảm thấy chán ngán.
Thích một người đàn ông, thận trọng làm nhiều chuyện như thể, mai danh ẩn tích đến làm việc trong công ty người ta, chạy theo sau bưng trà rót nước, cuối cùng lại để người ta phát hiện, hóa ra cô thực tập sinh nhỏ bé này lại là cô Hai nhà họ Dung, giống hệt như đang diễn kịch vậy, cho ai xem chứ?
Cô ta tưởng rằng Lục Cẩn Phàm là chàng trai mười mẩy tuổi mới biết yêu, có thể động lòng với cách theo đuổi tình yêu bất chấp và lãng mạn thế này sao?
Trong mắt Hạ Mộc Ngôn, cách làm của Dung Yên là trò trể con, còn trong mắt Lục Cẩn Phàm thì 80% là cô ta bị thần kinh.
Bé thỏ trắng này có lẽ cũng không được gọi là bé thổ trắng nữa.
Dù sao thổ mà cáu lên thì cắn người cũng rất đau.
Nhìn ra vẻ thờ ơ trong mắt Hạ Mộc Ngôn, phụ nữ có bản năng nhạy cẩm với tình địch, Dung Yên đi đến, đứng bên cạnh cô, hỏi: “Cô Hạ, cô và Lục Cẩn Phàm có quan hệ như thế nào?”