Cô còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị anh tiện tay đóng lại.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Anh vẫn tiếp tục áp sát, cô nhìn anh với vẻ khó hiểu, lùi lại từng bước, cho đến khi lưng cô tựa vào cạnh bồn rửa tay.
“Lục Cẩn Phàm, anh muốn giở trò lưu manh trong nhà vệ sinh nữ sao?” Hạ Mộc Ngôn để tay sau lưng, chắn giữa eo mình và bồn rửa tay bằng đá hoa cương phía sau.
Thấy anh không nói lời nào mà chỉ nhìn cô, như muốn nhìn thấu xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì.
Hạ Mộc Ngôn hơi nghiêng đầu đi, không vui nói: “Vừa rồi không phải anh đang giận tôi sao? Còn muốn chiến tranh lạnh với tôi nữa mà? Bây giờ là sao đây?”
“Ừ, bây giờ không giận nữa.” Anh cất giọng lạnh nhạt, nhưng vẫn không lùi lại.
Hạ Mộc Ngôn lập tức liếc anh: “Gì mà không giận nữa? Đây là anh tự nhiên nổi giận, rồi lại tự nhiên hết giận…”
“Có vài cảm xúc ập đến không hề có lý lẽ, cũng thật sự là không kiểm soát được.” Anh nói: “Nhưng nếu giận tiếp, hình như không có ích gì cho anh cả.”
Mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Quả nhiên là anh luôn có sự bình tĩnh kinh người đối với mọi chuyện, lúc này rồi mà còn cân nhắc thiệt hơn.”
“Không cân nhắc thì có thể làm gì? Với tính nết hiện giờ của em, đến cả việc dỗ người ta cũng không biết nữa rồi. Anh kéo em về cũng chưa chắc có thể kéo về được, nếu lại đẩy em ra, e rằng em sẽ càng nhảy xa hơn.”
Giọng điệu của anh nghe nhẹ bẫng như mây trôi, nhưng hình như có chút uất ức.
Uất ức bởi vì sao? Bởi vì cô không dỗ anh ư?
Lục Cẩn Phàm này vừa trẻ con vừa không trẻ con… Có điều, nói đi cũng phải nói lại, những lời nói và hành động bây giờ của cô quả thật đều từ tính tình của cô mà ra, rất không kiêng dè.
Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, chỉ giơ tay đẩy anh ra, sau đó đặt tay lên người anh, cất giọng lạnh lùng: “Nói tới chuyện cũ trong nhà vệ sinh, anh còn nhớ trước khi ly hôn, trong quán bar lần đó, vì tôi liếc mắt đưa tình với mấy người đàn ông khác trong sàn nhảy mà anh đã kéo tôi vào thẳng nhà vệ sinh nam. Tôi tức giận đè anh vào tường, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, còn nhớ lúc đó anh đã nói gì với tôi không?”
Anh hơi cau mày lại, không nói gì, nhưng rõ ràng là vẫn nhớ những lời anh từng nói và những việc anh từng làm trước kia.
“Anh nói… Em nghĩ mình đè được tôi sao?” Giọng Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, sau đó nhướng mày, hơi nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, sau đó lạnh lùng nhếch môi: “Lục Cẩn Phàm, vậy anh cho rằng bây giờ anh có thể đè được tôi sao?”
Nói rồi, cô liền tỉnh bơ đẩy anh ra.
Kết quả, anh không những không bị đẩy ra, mà ngược lại còn nắm chặt lấy tay cô dễ như trở bàn tay, tay kia ôm lấy eo, kéo cô vào lòng, cúi đầu cười khẽ dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô: “Đương nhiên là anh có thể rồi.”
Hạ Mộc Ngôn: “!!!”
Kịch bản này sai rồi!
Tiếp theo, anh đặt cô lên bồn rửa tay bằng đá hoa cương, cái tay đang ôm eo đổi thành đỡ lấy gáy cô, cúi đầu hôn mạnh xuống.
Nụ hôn này dường như mang theo cơn giận vẫn chưa tan biến khi nãy, bộc lộ rõ ràng rằng anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nụ hôn này vừa vội vã vừa có tính công kích cực mạnh, Hạ Mộc Ngôn dựa lưng vào cạnh bồn rửa tay, đột nhiên muốn phản kháng, muốn giơ chân đá vào đùi anh, nhưng anh lại dùng đôi chân dài thẳng tắp của mình đè chân cô xuống dưới, làm cô không thể cử động được chút nào.
“Ưm… Mặc Cảnh… ưm… Thâm…” Hạ Mộc Ngôn bực bội giãy giụa trong lòng anh.
Lục Cẩn Phàm ôm lấy eo cô, càng hôn càng sâu, nụ hôn đầy công kích lúc đầu dần dần trở nên dịu dàng, chuyển thành lưu luyến kéo dài.
Nhân lúc để cô thở đều trở lại, anh cất giọng khàn khàn bên môi cô: “Hôn thì ít nhất có thể khiến anh bớt giận, dù sao em cũng không muốn anh giận đến đêm đúng không?”
“…”