Hơn mười phút sau, Lục Cẩn Phàm họp xong trở về thì không thấy bóng dáng Hạ Mộc Ngôn đâu.
Văn phòng yên tĩnh, chỉ còn mùi hương thoang thoảng của cô.
Lục Cẩn Phàm nhìn văn phòng vắng vẻ, đứng lặng hồi lâu. Anh đang định cầm áo vest trên lưng ghế thì nghe thấy tiếng động trong phòng nghỉ.
Cô ấy chưa đi sao?
Hạ Mộc Ngôn tắm xong, Lục sơ mi của Lục Cẩn Phàm ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau mái tóc dài còn nhỏ nước.
Tiếng mở cửa vang lên, cô vô thức ngẩng đầu, giật mình nhìn Lục Cẩn Phàm đang đứng ở cửa.
Động tác lau tóc liền khựng lại…
Dĩ nhiên Lục Cẩn Phàm không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này. Hạ Mộc Ngôn tắm ở chỗ anh, thậm chí còn Lục áo sơ mi của anh đứng dưới ánh đèn mờ, ánh mắt phủ tầng hơi nước mờ ảo.
Áo sơ mi của anh rất rộng, cổ áo thi thoảng trượt xuống vai, để lộ da thịt trắng như tuyết.
Dưới ánh mắt của Lục Cẩn Phàm, người Hạ Mộc Ngôn thoáng nóng ran. Cô vội vàng khép chân, gương mặt đỏ bừng vì dưới áo sơ mi không có gì che đậy.
“Em cứ nghĩ tối nay anh sẽ không quay lại, bỏ Lục em ở đây…” Cô buông khăn, giải thích vì sao mình không mời mà tự vào phòng nghỉ của anh.
Lục Cẩn Phàm rời mắt: “Lục quần áo của em vào!”
“Em không mang đồ để thay, nhưng lúc nãy em đã gọi về Ngự Viên, chắc sắp có người mang tới.” Cô vừa nói vừa đi về phía anh: “Bây giờ anh hết bận chưa? Có thể cùng em về Ngự Viên rồi chứ?”
Lục Cẩn Phàm yên lặng nhìn người phụ nữ liều lĩnh dám Lục đồ như vậy đứng trước mặt anh.
“Bây giờ là mấy giờ? Chắc cũng khuya rồi.” Hạ Mộc Ngôn vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy cánh tay anh, nhân tiện nhìn chiếc đồng hồ nam Patek Philippe của anh. Đồng hồ đã chỉ 10 giờ tối.
Kiểu dáng đồng hồ rất đẹp, thật hợp với khí chất lạnh lùng cao Hạ của anh. Người đàn ông ưu tú như thế nhìn trúng cô ở điểm nào nhỉ?
Hạ Mộc Ngôn đang định buông tay thì bất chợt cảm thấy cổ tay bị siết chặt. Lục Cẩn Phàm ép cô vào vách tường bên cạnh, giam cô bằng cơ thể anh.
“Hạ Mộc Ngôn, em có ý gì?” Mắt anh đen thẫm, giọng nói trầm lạnh khàn khàn ẩn chứa nguy hiểm.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng điệu thong thả kiên định, “Bắt đầu từ đêm qua, em muốn nghiêm túc cân nhắc quan hệ giữa chúng ta…”
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn cô: “Đột nhiên hiểu chuyện như vậy? Cái giá là gì? Ly hôn ư?”
Kiếp trước vì chuyện ly hôn mà cô bị hại thê thảm, mắt Hạ Mộc Ngôn đột nhiên sáng ngời nghênh đón ánh mắt của anh.
Cô cắn nhẹ môi, bỗng duỗi tay kéo mạnh cổ anh xuống, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh…
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm xao động, anh tránh ra phía sau.
Hạ Mộc Ngôn không biết lấy can đảm từ đâu, cô kiễng chân hôn anh, cố chấp nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, không chịu buông tay.
Lục Cẩn Phàm hơi thô lỗ đẩy cô ra, trầm giọng mắng: “Hạ Mộc Ngôn, em có biết mình đang làm gì không?”
“Em biết chứ! Em đang rất tỉnh táo!” Hạ Mộc Ngôn không từ bỏ ý định, áp sát vào người anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Lục Cẩn Phàm, tối nay em và anh, hoặc ở lại công ty, hoặc là cùng nhau về nhà. Anh chọn đi!”
Bóng đêm có thể che giấu rất nhiều thứ nhưng không thể che đậy vẻ kiên định trong mắt Hạ Mộc Ngôn.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô rất lâu.
Hạ Mộc Ngôn không chút sợ hãi đối mắt với anh.
Cuối cùng, Lục Cẩn Phàm không trả lời cô, nhưng anh bỗng choàng áo khoác lên người cô. Đó là đáp án trực tiếp nhất của anh.
Thấy hành động lặng lẽ này của anh, hốc mắt Hạ Mộc Ngôn đỏ lên.
Rõ ràng anh còn đang giận, nhưng anh vẫn đối xử tốt với cô.
Cô thật sự hận chết mình vì đã từng lòng lang dạ sói!
***
Trên đường về Ngự Viên, Hạ Mộc Ngôn ngồi trong xe Lục Cẩn Phàm, ngón tay trắng nõn mân mê sợi dây an toàn.