Trong tình huống đó, đừng nói là tách trà, cho dù là dao thì cô cũng sẽ vô thức xông lên mà thôi.
Lục Cẩn Phàm đưa cô trở về phòng, bảo người giúp việc lấy rượu thuốc đến.
Anh đặt cô ngồi ở mép giường, cúi người tự tay xoa thuốc vào vết máu bầm to bằng nắm tay trên đùi cô.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, hỏi: “Trước kia anh từng sống ở Los Angeles một thời gian à?” Tay Lục Cẩn Phàm trên đùi cô thoáng khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh lại tiếp tục đổ rượu thuốc màu vàng ra xoa tiếp.
“Trước kia em đến Mỹ du học đã ở Los Angeles khoảng chừng hai ba năm.” Hạ Mộc Ngôn quan sát anh: “Chúng ta, đã từng gặp nhau chưa?” Lục Cẩn Phàm đứng lên, đậy nắp bình rượu thuốc lại rồi tiện tay đặt sang một bên.
Anh quay đầu lại nhìn cô: “Em nói thử xem?”
Cô nói:
Chuyện năm đó cô sống ở nước Mỹ chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ, cộng thêm kiếp trước đã sống nhiều năm, làm gì còn nhớ chuyện đi học lúc mười mấy tuổi chứ? Bây giờ nghĩ lại, cô cũng chẳng nhớ rõ mình đã gặp Lục Cẩn Phàm khi nào.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, chỉ cần liếc mắt nhìn người đàn ông như anh đều sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Cho dù từ nhỏ Hạ Mộc Ngôn đã từng gặp qua đủ loại đàn ông cực phẩm trong xã hội thượng lưu, nhưng nếu cổ đã từng gặp Lục Cẩn Phàm thì chắc chắn cô sẽ không quên.
“Chắc là không.” Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lát.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, đôi mắt u tối sâu thẳm.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Hạ.
Đêm đã khuya, phòng Hạ Mộng Nhiên vẫn sáng đèn, tuy nhiên không khí lại khá bức bối.
Vừa rồi cô ta gọi điện cho An Thư Ngôn, nhưng giọng điệu An Thư Ngôn lại rất lạnh nhạt: “Cô Hai nhà họ Hạ, cô đừng vọng tưởng kiếm chác gì ở chỗ tối.
Trước giờ tôi và cô không hề có quan hệ hợp tác, sau này đừng gọi cho tôi nữa.” Tiếp đó điện thoại bị tắt ngang.
Vốn dĩ cô ta muốn mượn lưỡi dao sắc bén như An Thư Ngôn để thuận lợi đẩy Hạ Mộc Ngôn ra khỏi vòng tay của Lục Cẩn Phàm.
Nhưng cô ta không ngờ An Thư Ngôn lại về Mỹ nhanh như vậy.
Cô ta gọi điện thoại cho An Thư Ngôn chỉ đơn giản là muốn biết tình hình giữa Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn, nhưng rốt cuộc cô ta lại nghe được mấy lời cự tuyệt ngàn dặm thế này.
Rõ ràng An Thư Ngôn và cô ta có cùng mục đích, chỉ hận không thể khiến Hạ Mộc Ngôn lập tức biến mất khỏi thế gian, An Thư Ngôn bày cái dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu ngạo như vậy ra cho ai xem đây? Trở về Mỹ chẳng khác gì thua cuộc.
Một kẻ thua cuộc mà còn bày đặt giả vờ thanh cao.
Nhưng chuyện khiến cô ta không ngờ đến nhất là cho dù có ba của Lục Cẩn Phàm nhúng tay vào mà thân phận Bà Lục của Hạ Mộc Ngôn vẫn không hề suy chuyển.
Nếu như sự hoài nghi của Hạ Mộc Ngôn lớn một chút, hoặc tính tình vẫn như lúc được chiều như trước kia thì nhất định đã quậy tung trời với anh rồi.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn tỏ ra bình tĩnh, cũng chẳng làm loạn lấy một lần! Lúc trước Hạ Mộng Nhiên vẫn cho rằng Hạ Mộc Ngôn gặp đối thủ cứng như An Thư Ngốn thì nhất định sẽ thua trắng.
Nhưng kết quả bây giờ lại nằm ngoài dự đoán, cô ta thật sự mất hết tự tin.
Đừng nói bây giờ cô ta không tài nào nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Mộc Ngôn, chỉ riêng chuyện nếu Lục Cẩn Phàm vẫn tiếp tục ngăn cản thì dù có chuyện gì xảy ra cũng khó mà làm tổn thương Hạ Mộc Ngôn được.
Ở trước mặt nhà họ Lục, Chủ tịch Tập đoàn Shine cũng chẳng thể nào dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc.
Dù sao bên trên vẫn còn ông cụ Lục, Lục Thiệu Tắc bị kẹp ở giữa ông cụ và Lục Cẩn Phàm, đương nhiên có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Dù sao, người đứng bên cạnh Hạ Mộc Ngôn là Lục Cẩn Phàm chứ chẳng phải ai khác.
Người đàn ông đó có sự lạnh lùng khiến người khác sợ đến thấu xương.
Nó âm thầm lặng lẽ nhưng lại ngấm vào rồi lan đến tận từng tế bào.
Sáng sớm hai ngày sau.
Hạ Hoằng Văn phát hiện dáng vẻ Hạ Mộng Nhiên giống như đã ngủ không ngon mấy đêm liền.