Hạ Mộc Ngôn nhìn gương mặt tuấn tú của anh, khẽ lắc đầu: “Em không lạnh cũng không khát.”
Sau đó, ngừng lại một chút, cô liền hỏi thẳng: “Ban nãy em đã kể thật với bác sĩ rồi, anh không có gì hỏi em sao?”
Giọng anh rất bình thản: “Nếu em không muốn nói, anh hỏi làm cái gì? Em không cần đặt nặng trong lòng chuyện tệ hại xảy ra năm đó với em, cũng như quan hệ giữa em với nhà họ Hạ. Chuyện đó không hề liên quan tới cuộc sống sau này của em, em cứ chôn sâu nó trong ký ức để nó tự thối rữa và tan biến đi. Những chuyện vặt vãnh không đáng kể ấy, em không cần khơi lại làm gì.”
“Có phải là anh biết chuyện đó không?”
Anh cười nhẹ: “Em nghĩ miệng của Hạ Mộng Nhiên kín như vậy sao?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Như vậy thì, đúng là không có gì bí mật cả.
Hạ Mộc Ngôn chống cằm, nhìn mấy bác sĩ đang chuẩn bị sắc thuốc ở quầy thuốc đối diện, khẽ nói: “Trong lời kể của cô ta, có rất nhiều điều được thêm mắm dặm muối. Thế nhưng, đến cả câu chuyện được thêm mắm dặm muối ấy anh cũng đã nghe rồi, thì em cũng không có gì phải giấu giếm.”
“Như vậy, đó đều là sự thật?” Lục Cẩn Phàm nhìn cô vợ nhỏ nhắn đang ngồi chống cằm trước mặt.
“Mùa đông năm em mười lăm tuổi, trời lạnh khủng khiếp, suốt đời này em cũng không muốn nhớ tới cái cảm giác lạnh lẽo năm đó.” Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nói: “Năm đó ba em đón Thẩm Hách Như về nhà, Thịnh Dịch Hàn cũng theo mẹ vào nhà họ Hạ. Mặc dù lúc đó em bất mãn trong lòng, không sao hòa hợp được với họ, sống cùng một nhà nhưng em vẫn làm mặt lạnh với họ. Thế nhưng, vì ba em khăng khăng muốn để hai mẹ con Thẩm Hách Như và Thịnh Dịch Hàn ở trong nhà họ Hạ, một đứa con gái nhỏ tuổi như em cũng không thể nói gì, làm gì được. Cùng lắm thì em chỉ ném vỡ vài món đồ rồi thôi.
Thịnh Dịch Hàn lớn hơn em bốn tuổi. Ở cái tuổi mười lăm, em vẫn còn rất ngây thơ khờ khạo trong chuyện tình cảm nhưng cũng rất hiếu kỳ. Thậm chí em cũng không biết anh ta đã dán mắt vào em từ lúc nào. Theo cách nói của anh ta sau này, đó đại khái là mối tình đầu của anh ta với em kế của mình.”
Nói tới đây, Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, thấy anh dường như đã bắt đầu hơi nhíu mày, cô biết rằng anh cảm thấy rất chướng tai vì cô dùng ba tiếng “mối tình đầu” khi lần đầu tiên mổ xẻ câu chuyện quá khứ vốn không thể xem là mối tình đầu kia. Tuy nhiên… ít ra, anh vẫn nhẫn nại lắng nghe.
“Em càng đối xử lạnh nhạt với anh ta thì anh ta càng tốt với em. Chỉ trong mấy tháng, anh ta đã mua cho em vô số quà tặng, đại khái là muốn dỗ dành làm vừa lòng em. Về sau, sự cảnh giác của em đối với anh ta càng ngày càng giảm, cũng không còn quá lạnh lùng xa cách đối với anh ta. Anh ta lại tặng cho em một món quà từ nước ngoài gửi về, em rất thích, cũng làm hòa với anh ta theo kiểu trẻ con. Bởi vậy, về sau Hạ Mộng Nhiên nói ở nhà có một số thứ “anh Thịnh” cho em, chính là mấy món quà khi đó. Mặc dù tất cả đều đã bị người làm trong nhà lấy đi nhưng Hạ Mộng Nhiên vẫn lấy làm đề tài để ra sức ly gián và gây xích mích.”
“Tết Nguyên Đán năm đó, ba em và Thẩm Hách Như dẫn Hạ Mộng Nhiên đến Lâm thị thăm bạn. Em đau bụng kinh nên không đi, ở nhà một mình, người làm trong nhà cũng đã xin về quê vì trong nhà có người bị bệnh.” Khi nói tới đây, đột nhiên Hạ Mộc Ngôn siết chặt ống tay áo của mình: “Em không ngờ tối hôm đó Thịnh Dịch Hàn cũng trở về. Lúc đó em vừa tắm xong, mặc áo ngủ, đang định đi tìm xem có đồ ăn vặt gì không, rốt cuộc lại gặp Thịnh Dịch Hàn đột nhiên vào nhà. Lúc vào cửa, trên người anh ta nồng nặc mùi rượu.”
Thấy động tác của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm nắm lấy tay cô: “Thôi được rồi, em đừng kể nữa.”
Hạ Mộc Ngôn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh, tiếp tục nói: “Không sao, anh cũng đã nói, những chuyện này nên chôn sâu trong ký ức để nó thối rữa và tan biến đi. Bây giờ em nói ra, xem như nhổ cả gốc lẫn rễ.”
Cô lại ngước lên nhìn Lục Cẩn Phàm: “Có ai ngờ được, cô tiểu thư khiến bao người hâm mộ của nhà họ Hạ, năm mười lăm tuổi lại suýt bị con trai của mẹ kế cưỡng bức ngay tại nhà? Tuy lúc đó em chụp lấy gạt tàn trên bàn phang anh ta ngã xuống, nhưng em rất hoảng loạn. Sợ anh ta tỉnh lại, em liền chạy thẳng ra bên ngoài. Lúc đó, trời tối đen, em ăn mặc phong phanh, cũng không dám chạy ra khỏi sân, nên em đi chân trần núp dưới tán lá của cây hòe cổ thụ sau nhà suốt một đêm.”
Hạ Mộc Ngôn khẽ cắn môi: “Ngồi cả đêm ngoài trời dưới cái lạnh âm 20 độ C thật sự không phải là chuyện đùa. May mà ba em quay về sớm. Khi phát hiện em nằm cứng đờ trong sân, ông đích thân lái xe, vượt qua mấy trạm đèn đỏ đưa em tới bệnh viện. Nếu không nhờ có ông, năm đó em đã bị chết cứng rồi, làm sao sống được đến bây giờ!”
“Lúc đó em vùng thoát được, nên đã không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn. Sau khi tỉnh rượu, anh ta túc trực bên ngoài phòng bệnh của em ba ngày liền. Rồi từ bốn mươi tám tiếng khi em trong tình trạng nguy kịch đến những ngày em hôn mê không tỉnh, anh ta gần như không ăn không uống trông chừng em. Nhưng đối với em, thương tổn mà anh ta gây ra cho em là không thể xóa nhòa. Cho dù lúc đó anh ta say thì sao? Đó không phải là lý do để bào chữa!”
Hạ Mộc Ngôn bình thản nói: “Chuyện này khiến ba em rất tức giận. Trước đó ông rất yêu thích đứa con riêng kia, cũng không ngại anh ta là con cháu nhà họ Thịnh. Nhưng sau sự việc này, nhà họ Hạ cũng không còn chỗ dung thân cho Thịnh Dịch Hàn nữa, Thẩm Hách Như cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ mẹ con với anh ta.”
“Sau hai tháng nằm viện, em mới về nhà. Ngay trước mặt em, ba em tống cổ Thịnh Dịch Hàn ra khỏi nhà họ Hạ. Lúc đó, Mộng Nhiên còn khóc lóc, nói đó chỉ là do anh Thịnh uống say, chứ không cố ý làm bậy. Nó còn cầu xin cho anh ta, nhưng ba em thật sự nổi cơn thịnh nộ, thậm chí ông còn cảnh cáo Thẩm Hách Như, nếu sau này còn có bất cứ liên hệ nào với anh ta thì ông cũng sẽ đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Hạ.”
“Để chuyện đó không ám ảnh em, bắt đầu từ hôm ấy, ba em cấm tuyệt đối không ai được nhắc tới cái tên Thịnh Dịch Hàn nữa. Về sau, em đi Mỹ học, trở nên cởi mở hơn rất nhiều, cũng không suy nghĩ về chuyện đó nữa. Nếu năm đó cơ thể không bị lạnh quá mức thì bây giờ em cũng không đến nỗi sợ lạnh đến mức này! Trước đó, em vốn rất khỏe mạnh!”