Hạ Mộc Ngôn định nói không đi, hít sâu một hơi muốn cố đứng vững thì cổ tay cô bỗng dưng bị siết chặt, người đàn ông bên cạnh dứt khoát kéo cô đến cạnh xe, mở cửa ấn cô vào.
“Anh định làm gì… Anh…”
“Từ nhỏ em đã mắc chứng sợ lạnh, bản thân còn không biết rõ hay sao? Đến bệnh viện khám thử.” Thịnh Dịch Hàn khóa trái cửa xe lại, không cho cô có cơ hội xuống xe.
Anh ta cũng ngồi vào trong xe, Hạ Mộc Ngôn hừ lạnh, cười giễu: “Vì sao tôi lại mắc chứng sợ lạnh, chẳng phải anh biết rõ hơn tôi sao? Tất cả đều nhờ anh ban tặng!”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Thịnh Dịch Hàn đột nhiên lặng lẽ siết chặt. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta trở nên khó coi, anh ta không nói gì, lạnh lùng khởi động xe.
Cô không kháng cự được, cũng không còn sức kháng cự.
Hạ Mộc Ngôn dựa lưng vào ghế ngồi, ban đầu còn tập trung cao độ đề phòng anh ta, nhưng nhiệt độ trong xe vừa phải, cộng với việc nhức đầu khó chịu nên bất giác cô dần dần khép mắt lại.
***
Không biết đã ngủ bao lâu, mãi đến khi cảm thấy cổ vừa mỏi vừa đau không mấy dễ chịu, Hạ Mộc Ngôn mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong xe đã không còn sáng như ban ngày, cô vẫn ngủ trong xe. Trên người cô đắp một chiếc áo khoác đàn ông vương mùi thuốc nhàn nhạt và mùi dung dịch khử trùng. Cô hơi khựng lại, nhạy cảm xốc mạnh cái áo lên, ném sang một bên.
Sau đó cô ngồi thẳng dậy, vừa ngẩng lên đã thấy đèn ngoài cửa sổ sáng rực. Cô không biết chiếc xe này đang đỗ ở đâu, nhưng xung quanh có không ít xe cộ qua lại. Hơn nữa hình như xe đã dừng ở bãi đỗ xe này rất lâu rồi.
Vừa đảo mắt cô đã thấy Thịnh Dịch Hàn ngồi ở vị trí lái. Bởi vì cô tỉnh giấc nên anh ta lia mắt qua, nhìn cô bằng ánh mắt không nhận ra vui buồn ấm lạnh.
Trong xe rất tối, nhưng không khó để họ nhìn thấy dáng vẻ của nhau.
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày: “Không phải bảo đưa tôi đến bệnh viện sao? Đây là đâu?”
“Đã đến bệnh viện khám qua rồi, tại em ngủ say quá thôi.” Thịnh Dịch Hàn trầm lạnh nói: “Thể chất và sức đề kháng của em đều kém. Cộng với chứng sợ lạnh của em, thời tiết càng lạnh thì càng phải Lục nhiều vào. Bình thường ngay cả những điều này mà Lục Cẩn Phàm cũng bỏ Lục em sao?”
Bỏ Lục thế nào được?
Lục Cẩn Phàm chỉ ước gì mỗi ngày cô trùm đồ như gấu mới có thể ra khỏi nhà. Hễ cô Lục ít một chút là ánh mắt của anh có thể đông lạnh cô trước.
Nhưng cô không cần phải giải thích những điều này với anh ta.
Hạ Mộc Ngôn im lặng, lại nhìn ra cửa sổ một chút, cảm thấy chỗ này giống khách sạn cao cấp nào đó ở gần Hải Thành.
Cô ngước lên xem thử, là khách sạn Vương Đình.
Hôm qua Thịnh Dịch Hàn bảo cô đến khách sạn ở Hải Thành tham dự tiệc tối với anh ta, chính là chỗ này sao?
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không tham dự tiệc tối không liên quan đến tôi. Anh đưa tôi đến đây làm gì?” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nói rồi đưa tay muốn mở cửa xe.
Thấy cửa xe không mở được, ánh mắt cô lập tức lạnh xuống: “Thịnh Dịch Hàn, quả nhiên anh vẫn hèn hạ như trước đây, mở cửa ra cho tôi!”
Thịnh Dịch Hàn làm như không nghe thấy, hờ hững nhìn xe cộ qua lại bên ngoài, bình tĩnh nói: “Lễ phục chuẩn bị cho em để ở phía sau, thay đi!”
“Tôi không thay!” Hạ Mộc Ngôn căm tức nhìn anh ta: “Anh mở cửa ra cho tôi!”
Anh ta vẫn làm như không nghe thấy, không đếm xỉa đến lời từ chối của cô, mở cửa bên kia ra xuống xe, ý là để một mình cô trong xe thay quần áo.
Hạ Mộc Ngôn lại cố gắng mở cửa xe, nhưng cô không mở được cái cửa bên cạnh mình. Thế là cô lại vươn tay mở cái cửa bên kia, nhưng Thịnh Dịch Hàn cứ đứng dựa ngoài cửa xe như thế, cửa xe bên này cũng đã bị khóa lại.
Hạ Mộc Ngôn dứt khoát rút điện thoại di động ra báo cảnh sát, bỗng khóe mắt chợt nhìn thấy từ trong chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ trước cửa khách sạn có hai bóng người đi ra. Trong nháy mắt ngón tay cô đang đặt trên điện thoại di động bỗng khựng lại.
Đến khi nhìn thấy rõ hai dáng người này thì nét mặt Hạ Mộc Ngôn đã thay đổi.
Là Lục Cẩn Phàm và An Thư Ngôn!
Mấy hôm trước đúng là Lục Cẩn Phàm có nói trong điện thoại với cô, tối hôm nay anh sẽ tham gia một buổi tiệc.
Sao anh lại xuất hiện cùng An Thư Ngôn ở đây?
Hóa ra, họ cùng tham gia một buổi tiệc sao?