Nhưng bây giờ Hạ Mộc Ngôn lại…
Kiểu không biết nhận thức này khiến người ta khó mà tưởng tượng được cô đã trải qua chuyện gì.
Bởi vậy, ánh mắt của Tiêu Chấn Quân nhìn Lục Cẩn Phàm cũng lạnh đi rất nhiều: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé vậy?”
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, chất giọng trầm thấp càng hờ hững, “Thiết bị an ninh ở Ngự Viên trước giờ luôn đầy đủ, nếu hai người không phải là cha của Hạ Mộc Ngôn, e rằng bây giờ đã bị đuổi thẳng ra ngoài rồi. Xin Chủ tịch Hạ và Chủ tịch Tiêu cho cô ấy không gian yên tĩnh sau khi đã nhìn thấy tình trạng hiện tại của cô ấy, đừng tùy tiện đến đây làm cô ấy kích động nữa.”
Lục Cẩn Phàm che Hạ Mộc Ngôn đằng sau, đồng thời nhíu mày nhìn Tiêu Chấn Quân với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết Chủ tịch Tiêu có ý định đưa cô ấy về, dẫu sao nhà họ Tiêu cũng có đội ngũ bác sĩ riêng, ông muốn cho Hạ Mộc Ngôn điều kiện khám và trị bệnh tốt. Nhưng ông cũng thấy đó, bây giờ cảm xúc của cô ấy rất dễ bị kích động. Nếu bây giờ để cô ấy chuyển sang nơi khác thì không thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì. Xin Chủ tịch Tiêu hãy thông cảm cho tình trạng sức khỏe của cô ấy, đừng ép buộc.”
Tiêu Chấn Quân tái mặt, không khó để hiểu được, lời nói của Lục Cẩn Phàm nghe như rất lễ phép, nhưng lại đang cảnh cáo ông.
Ông nhìn Hạ Mộc Ngôn được Lục Cẩn Phàm che chở sau lưng, lạnh nhạt nói: “Lục tổng, mấy tháng trước con gái tôi vẫn còn khỏe mạnh, thế mà vừa mới biết được thân thế không lâu, tôi đang cố hết sức rút ngắn tình cảm cha con giữa tôi và con bé, kết quả bây giờ con bé lại trở nên thế này, chẳng lẽ trong đó không có trách nhiệm của cậu sao?”
Hạ Hoằng Văn nhíu mày, đứng bên cạnh tiếp lời: “Trước giờ Cẩn Phàm đối với Mộc Ngôn rất thâm tình, thà để bản thân chịu tổn thương chứ nhất định không tùy tiện để con bé chịu tổn thương. Nó đối xử với Mộc Ngôn thế nào tôi đều thấy hết, lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Thấy Mộc Ngôn ỷ vào nó trong tình huống này như thế, không phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao? Dù là người cha nhìn nó lớn lên như tôi, hay là cha đẻ hai mươi mấy năm chưa từng gặp như ông, con bé đều cảm thấy là người xa lạ. Con bé chỉ hoàn toàn tin tưởng một mình Cẩn Phàm, chuyện này còn có gì để truy cứu nữa?”
Sắc mặt Tiêu Chấn Quân sa sầm, giọng điệu cũng không tốt: “Đội ngũ bác sĩ của nhà họ Tiêu rất chuyên nghiệp, nếu Mộc Ngôn thật sự không thể đến nhà họ Tiêu tĩnh dưỡng, vậy tôi sẽ cử đoàn bác sĩ tới đây để trông coi và điều trị cho con bé suốt hai mươi bốn giờ.”
Lục Cẩn Phàm nở nụ cười lạnh lẽo, như cười mà không phải cười: “Cô ấy nhìn thấy hai người đã sợ hãi như thế, ông lại cử những bác sĩ lạ mặt mà cô ấy chưa từng gặp bao giờ đến đây, ông muốn cô ấy suy sụp tinh thần sao?”
“Vậy… Sao tự nhiên con bé lại trở thành thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tiêu Chấn Quân càng sa sầm hơn.
Dù sao Tiêu Chấn Quân cũng chỉ muốn đưa con gái mình về nhà, không hề có ý định gây chiến. Ông có đủ bình tĩnh, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh nhạt lại hờ hững của Lục Cẩn Phàm thì cũng phải nổi giận.
Con gái ông, khi khỏe mạnh thì không muốn về nhà họ Tiêu, bây giờ bị bệnh thế này, khó khăn lắm nhà họ Tiêu mới có thể ra mặt điều trị cho cô, tiện thể làm tăng thêm chút tình cảm cha con, nhưng Hạ Hoằng Văn cản trở thì thôi đi, Lục Cẩn Phàm cũng cản trở, thậm chí một kẽ hở cũng không có để xen vào.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Cẩn Phàm nở một nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Không cần phiền Chủ tịch Tiêu hao tâm tổn trí, chỗ của tôi cũng có bác sĩ chuyên nghiệp và uy tín. Với lại, qua mấy ngày điều trị, triệu chứng đau đầu của Hạ Mộc Ngôn đã giảm nhẹ đi nhiều. Ngoài ra cũng có các loại thuốc mới được điều chế từ viện nghiên cứu để kiểm soát bệnh tình của cô ấy, không lâu sau cô ấy sẽ hồi phục. Về phần Chủ tịch Tiêu, nếu ông muốn bù đắp cho con gái thì vẫn nên đợi cô ấy tỉnh táo hẳn. Bằng không, nếu bây giờ tôi giao cô ấy cho ông một cách không rõ ràng, e rằng sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không thể nào cho cô ấy một lời giải thích hợp lý.”
Lúc này Hạ Hoằng Văn tiến lên một bước, vội nói: “Bao lâu mới có thể trị khỏi? Mộc Ngôn bị thế này thì đừng để nó ra ngoài chạy lung tung. Cẩn Phàm, con nhất định phải coi chừng con bé đấy.”
Lục Cẩn Phàm nhìn Hạ Hoằng Văn: “Yên tâm, bây giờ con đang nghỉ phép, sẽ trông chừng cô ấy mỗi ngày.”
Hạ Hoằng Văn thở dài, sau đó lại nhìn Hạ Mộc Ngôn đang trốn trong chăn chỉ để hở đôi mắt nhìn về phía cửa, đau lòng nhưng cũng đành chịu. Lúc này chỉ có thể chờ cô bình phục lại rồi nói mà thôi.
Với lại, nếu Lục Cẩn Phàm đã nói có thuốc điều trị đặc chế cho riêng cô, sẽ rút ngắn quá trình mắc bệnh, vậy cũng chỉ có thể như thế mà thôi. Người làm cha như ông lúc này chẳng giúp được gì.
Nhưng, điều may mắn duy nhất là, người mà Hạ Mộc Ngôn ỷ lại chính là Lục Cẩn Phàm chứ không phải ai đó có mục đích khác.
Lúc nghĩ tới đây, Hạ Hoằng Văn chợt nhìn thoáng qua Tiêu Chấn Quân.
Tiêu Chấn Quân cũng lạnh nhạt nhìn ông.
Lúc hai người này lại sắp cãi nhau vì chuyện của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm nháy mắt ra hiệu cho chị Trần, chị Trần vội nói: “Chủ tịch Hạ, Chủ tịch Tiêu, bây giờ Bà Lục phải nghỉ ngơi, xin hai vị hãy rời khỏi phòng ngủ chính. Hay là mọi người xuống phòng khách tầng một uống chút trà nhé?”
Tiêu Chấn Quân nghiêm mặt: “Uống trà thì không cần, tôi không yên lòng khi thấy Hạ Mộc Ngôn như bây giờ. Lần sau tôi đến thăm con bé thì các người đừng cản, tôi cam đoan chỉ đứng đằng xa nhìn nó thôi, sẽ không làm nó sợ nữa.”
Nghe thấy một người trước giờ luôn trên cơ người khác như Tiêu Chấn Quân lại thỏa hiệp như vậy, Hạ Hoằng Văn trăm lặng không nói gì. Chị Tràn vẫn cười nhẹ mời bọn họ rời đi như cũ.