Tiêu Lộ Dã liếc cô, ánh mắt lãnh đạm rơi xuống mắt cô: “Mấy năm qua cô có nghĩ tại sao lúc trước tôi muốn đưa cô đi, nhưng cuối cùng lại chẳng động đến một sợi tóc của cô mà đã để Lục Cẩn Phàm đón về không?”
Hạ Mộc Ngôn: “Không.”
Tiêu Lộ Dã: “…”
Anh ta tùy ý đặt tay lên cửa xe, ngón tay gõ nhịp trên cửa xe như có như không, liếc gương mặt cô: “Cô đúng là không lo không nghĩ.”
Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng để ý, cong môi cười: “Tuy rằng tôi từng nghi ngờ, nhưng cớ gì cứ phải nghĩ đến những chuyện đó? Trên đời này có cả đống kẻ thần kinh, chẳng thiếu kẻ biếи ŧɦái. Nếu như tôi cứ mãi ngồi ngẫm nghĩ nguyên do từng hành động của kẻ điên thì chắc đã mệt chết rồi.”
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy không nói nhiều nữa, cô có gan thì lên xe, không có gan thì tự lái xe đi.”
“Tôi tự lái xe cũng chẳng sao, có điều chắc mấy năm qua Tiêu tổng đã bị cô Thời ngược đãi không ít nhỉ, khắp người đều toát ra sự lạnh lẽo nặng nề, không còn dáng dấp quý ông ba năm trước nữa.” Hạ Mộc Ngôn cười đến mi mắt cong cong: “Thế nào, con thỏ của anh trở về cũng không chịu ngoan ngoãn nhảy vào lồng tre của anh, nên anh tức à?”
Tiêu Lộ Dã cười một tiếng lạnh lùng âm u như cô mong muốn, nhưng nụ cười lại khiến người ta có cảm giác như rơi xuống hầm băng: “Nhóc con, nếu không phải cô có chút quan hệ với tôi thì hiện giờ đã đổ máu tới nơi rồi, dám châm chọc tôi hả, ai cho cô lá gan đó? Lẽ nào là Lục Cẩn Phàm? Theo tôi được biết hình như hai người đã ly hôn lâu rồi thì phải?”
Hạ Mộc Ngôn mặc kệ đề tài này, tựa như Lục Cẩn Phàm mà anh nhắc tới chẳng có chút xíu quan hệ nào với cô. Hạ Mộc Ngôn nhìn chiếc xe của mình vừa đỗ cách đó không xa: “Tôi tự lái xe đi, không làm phiền Tiêu tổng. Tôi sẽ tham gia tiệc mừng thọ, nhưng chuyện làm bạn tiệc với anh thì bỏ đi. Tôi cũng không muốn làm bạn tiệc của kẻ cả người đầy khí lạnh đâu, không chừng còn chưa tới nơi thì tôi đã chết rét trước rồi. Đối với người không quen không biết, tôi không cần phải tự hành xác mình.”
Thấy cô xoay người định rời khỏi xe, cặp mày lạnh lùng của Tiêu Lộ Dã khẽ động, anh ta chuyển mắt nhìn cô: “Quay về đây.”
Hạ Mộc Ngôn dừng chân, xoay mắt nhìn anh: “Tiêu tổng có thể đổi thái độ nói chuyện không? Đây là thái độ đối với bạn tiệc của mình sao?”
Tiêu Lộ Dã lại mở cửa xe lần nữa: “Lên xe.”
Hạ Mộc Ngôn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn anh tựa như đang đánh giá.
“Cô Hạ, mời lên xe.” Anh ta lại liếc cô một cái, tăng thêm một chữ mời.
Chậc, xem ra tối nay không thể không đi rồi nhỉ?
Rốt cuộc là tiệc mừng thọ gì vậy? Cô chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tiêu nhưng tại sao cứ nhất định phải đi? Lại còn khiến loại người như Tiêu Lộ Dã hiếm hoi thỏa hiệp một lần?
Hạ Mộc Ngôn xoay người trở về, trước khi lên xe lại nhìn người đàn ông bên cạnh một cái: “Cảm ơn Tiêu tổng, vậy phiền anh rồi. Có điều tôi muốn nói cái này, anh có thể gọi tôi là Hạ tổng hoặc là Hạ Mộc Ngôn. Tôi không phải là nhóc con, không quen không thân thì đừng gọi tôi như vậy. Ai không biết còn tưởng tôi mới nhận một người anh trai đấy.”
Tiêu Lộ Dã nghe hai chữ anh trai này thì đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý: “Thật sao? Vậy tương lai sẽ có một ngày cô sẽ hết hồn cho xem.”
Hạ Mộc Ngôn ngồi vào xe, vừa rồi cô không nghe rõ, lại thò đầu ra nhìn anh ta: “Hết hồn cái gì?”
Tiêu Lộ Dã không đáp, cười khẩy một tiếng, lập tức đóng cửa một cái “rầm”.
May mà nhờ Hạ Mộc Ngôn kịp lùi về sau, nếu không chắc đầu đã bị cửa xe đập sưng một cục.
*** Tiệc mừng thọ của nhà họ Tiêu tổ chức trên một chiếc du thuyền xa hoa, vô cùng cao cấp. Cho dù từ nhỏ Hạ Mộc Ngôn đã tới lui xã hội thượng lưu, nhưng rất ít khi được tham gia buổi tiệc xa xỉ thế này.
Sau khi xuống xe, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy một chiếc du thuyền lớn cập bến gần vịnh Tân Hải của Hải Thành.
Cô đánh giá: “Rất đẳng cấp.”
Tiêu Lộ Dã chìa tay về phía cô, đồng thời nói: “Dĩ nhiên, nếu là buổi tiệc bình thường, sao tôi dám tùy tiện mời Cô Hạ.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn cánh tay của anh ta: “Cho dù là bạn tiệc cũng không cần dắt tay bước vào đâu.”
Tiêu Lộ Dã: “… Chẳng phải cô nói tôi phải ra dáng quý ông với cô một chút à?”