Hạ Mộc Ngôn ngoan ngoãn ngồi trên giường để Lục Cẩn Phàm sấy tóc giúp mình. Cô chống một tay lên cằm, nhìn ban công ở một bên phòng ngủ: “Phu nhân Vạn Châu đúng là một bà mẹ chồng tốt. Trước kia khi anh và Tô Tri Lam có hôn ước, mẹ cũng đối xử với cô Tô tốt như vậy sao?”
Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Cẩn Phàm luồn vào vuốt tóc cô, anh trầm tĩnh nói: “Ít nhất thì quan hệ cũng tốt hơn nhiều so với thái độ xa cách rõ ràng như bây giờ.”
“Đối mặt với chuyện tình cảm bị thay đổi mọi mặt như từ thiên đường bước xuống địa ngục thế này mà cô Tô vẫn có thể nhẫn nại ăn cơm tất niên cùng chúng ta, thật là ngưỡng mộ.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa búng ngón tay lên má, rồi lại nhướng mày nói: “Nhưng thật sự là mẹ anh quá tốt, đúng là mẹ chồng có EQ rất cao. Trước khi về đây em hoàn toàn không ngờ sẽ có bà mẹ chồng tốt như vậy, em còn tưởng ngoài ông nội ra, không ai trong nhà họ Lục thích em cả.”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm trầm lặng xa xăm, anh sờ mái tóc đã được sấy khô của cô rồi đặt máy sấy sang một bên. Anh đáp bàn tay xuống một bên vai cô: “Vì mẹ biết, em là vợ của anh, còn anh là con ruột của mẹ, nên thiên vị bênh vực ai, trong lòng mẹ cân nhắc được.”
Hạ Mộc Ngôn nhớ lại cách ứng xử của mẹ Lục Cẩn Phàm ngày hôm nay, với người ngoài thì chu đáo tận tâm, với người trong nhà lại vô cùng bênh vực săn sóc, đúng là một bà mẹ chồng biết đối nhân xử thế.
*** Vẫn chưa đến nửa đêm, người giúp việc thông báo dưới nhà có giỏ hoa quả và một ít đồ ăn nhẹ ngon miệng. Sau khi Hạ Mộc Ngôn mang bầu thì liên tiếp gặp sóng gió, cái miệng hư hỏng của phụ nữ có bầu bây giờ mới đột nhiên lên tiếng. Nhân lúc Lục Cẩn Phàm đi tắm, cô một mình mở cửa đi xuống nhà lấy một ít đồ ăn.
Mới mở cửa ra thì cô nghe thấy cầu thang bên kia có tiếng động. Cô và Lục Cẩn Phàm ở lầu ba, mới đi xuống lầu hai đã nhìn thấy Tô Tri Lam đứng ở chân cầu thang như thể tình cờ đi ngang qua nhưng rõ ràng không phải tình cờ.
Tô Tri Lam lướt qua Hạ Mộc Ngôn rồi lại rướn đầu nhìn ra sau lưng cô, nhận thấy Lục Cẩn Phàm không đi ra cùng, không thấy bóng dáng anh đâu.
“Cô Hạ quả nhiên đã mang thai, chúc mừng cô.” Tô Tri Lam đứng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn chòng chọc.
Không ngờ Tô Tri Lam bất chợt lên tiếng nói câu này, Hạ Mộc Ngôn dừng bước.
Không chỉ mới nghe nói đến bệnh hưng cảm của Tô Tri Lam một lần, Hạ Mộc Ngôn cũng theo bản năng không bước đến gần, đứng cách cô ta nửa cầu thang.
“Muộn thế này mà cô Tô vẫn chưa đi nghỉ sao?”
“Không ngủ được.” Tô Tri Lam thấy Hạ Mộc Ngôn cố tình giữ khoảng cách với mình thì đôi mi thanh tú khẽ lay động. Cô ta bước từng bước một đến gần Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn thấy cô ta cứ đi lên như vậy cũng cảm thấy cô ta không trắng trợn đến nỗi làm ra chuyện gì. Hơn nữa chứng hưng cảm này cũng chỉ mất kiểm soát khi có nguyên nhân gì đó phát sinh. Bây giờ thoạt nhìn Tô Tri Lam vẫn còn rất bình tĩnh.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn theo bản năng tránh sang một bên, cho đến khi cô có thể vững vàng dựa vào lan can cầu thang thì mới dừng lại. Cô đặt tay lên lan can, âm thầm nắm chặt, tránh để phát sinh chuyện gì “ngoài ý muốn.”
“Hi vọng những lời ông nội tôi nói ngày hôm nay không làm tổn thương cô.” Tô Tri Lam bước đến gần rồi nói: “Cũng mong Cô Hạ độ lượng khoan dung đừng so đo những chuyện này. Thật ra sau hôm rời bệnh viện, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Cẩn Phàm đã chọn cô thì hôn nhân này đã có bức tường hợp pháp chắn lại. Huống chi bây giờ cô lại mang thai, đối với Lục Cẩn Phàm mà nói thì lại càng có thêm trách nhiệm. Đã đến nước này rồi, cho dù có muốn thì tôi cũng không làm được gì nữa. Tuy rằng tôi còn chút không cam lòng, nhưng cũng có thể hiểu được…”
Tô Tri Lam nói rất tự nhiên, vẻ mặt thành khẩn.
Đáng tiếc là Hạ Mộc Ngôn đã phủ nhận lời nói rút lui nhưng lại ẩn chứa đầy công kích của cô ta.
Tô Tri Lam đang nói Lục Cẩn Phàm với cô chẳng qua chỉ là ràng buộc hôn nhân và trách nhiệm sao?
“Tôi nghĩ có thể do cô Tô lớn lên ở Mỹ nên cách dùng từ ngữ tiếng Trung chưa được chính xác lắm. Từ ‘hiểu’ không phải nói như vậy đâu.” Hạ Mộc Ngôn thản nhiên mỉm cười lên tiếng: “Có nhiều lời không cần lặp đi lặp lại. Trong lòng cô Tô cũng tự hiểu rõ, nói đến cùng thì bức tường ngăn trước mặt cô chính là hôn nhân của chúng tôi, còn cô thì từ trước đến nay chưa từng được chính thức bước chân vào, nên làm sao có chuyện phá tường được?”
Ánh mắt Tô Tri Lam nhìn cô dần chuyển lạnh, cuối cùng khôi phục lại sự kiêu ngạo của cô ta. Vẻ lạnh lùng trên mặt của cô ta chứng tỏ lời Hạ Mộc Ngôn đã kích động cô ta không nhẹ.
“Ngoài ra, cô Tô, cô cũng đã tìm hiểu về tôi, thì phải biết Chủ tịch Lục không hoàn toàn hài lòng với tôi. Nhưng trong hoàn cảnh này, chiều hôm qua ông cụ Tô chất vấn như vậy mà Chủ tịch Lục lại chọn cách im lặng, thì hiển nhiên ông ta cũng không quá ưng mắt cô đâu. Chỉ riêng một chướng ngại này ở nhà họ Lục cũng đủ để chặn cô ngoài cửa rồi.”
Giọng Hạ Mộc Ngôn lành lạnh hờ hững, cũng không cố ý ra vẻ, cứ thẳng thắn như vậy mới làm đau lòng người khác nhất.