“Thằng em” của anh gần đây thường xuyên rất không nghe lời, đặc biệt là lúc Phong Lăng giả gái.
Anh tỉnh táo lại, đi vào, trong phòng vệ sinh nữ không có người khác, Phong Lăng đi vào mở một cánh cửa bên cạnh, ra hiệu anh đi xem người bên trong.
Lệ Nam Hành nhìn thoáng qua Proan hôn mê ngã xuống bên cạnh bồn cầu, không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của Phong Lăng: “Hạ gục được ‘quân sư’ của bọn chúng trong thời gian ngắn như vậy, cậu cũng khá đấy.”
Phong Lăng liếc người bên trong, hờ hững nói: “ Là hắn ta thông mình lại bị thông minh hại, luôn hoài nghi tôi, cứ tưởng là theo tôi ra ngoài là có thể xử gọn tôi. Chắc là tưởng tôi giống một phụ nữ chân yếu tay mềm không làm gì được.”
Nói đến đây, Phong Lăng lại nói: “Bản lĩnh của hắn thật sự rất kém, lúc trước biết bản lĩnh của hắn bình thường, tôi còn tưởng thể nào cũng đánh được vài chiêu, không ngờ đến lại kém thế này. Tốt xấu gì cũng là quân sư quạt mo của phần tử khủng bố, tốt xấu gì cũng là kẻ âm mưu công kích New York, thật sự khiến tôi rất thất vọng đấy.”
Lệ Nam Hành cười lạnh: “Cậu tưởng là quân sư khắp thiên hạ đều mặc định là khó đối phó như Lục Cẩn Phàm chắc?”
Ấn tượng của Phong Lăng đối với vị họ Lục này không sâu sắc lắm, hơn nữa nhiều năm nay ở trong căn cứ chỉ được nghe danh không thấy mặt, chỉ biết anh ta vẫn thường xuyên qua lại với Lệ lão đại và căn cứ XI, hơn nữa trong căn cứ có rất nhiều quyết sách và phương án đẩy lùi địch đều được vị họ Lục này ngầm trợ lực không ít. Cô từng được nghe AK nói vị họ Lục này xen vào giữa hắc bạch lưỡng đạo nhưng lại không dính đến mạng người, là bạn cực thân của Lệ lão đại. Bối cảnh Mặc gia lớn mạnh, người đàn ông họ Lục này tuy còn rất trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới kinh doanh ở Mỹ và hai giới hắc, bạch, thậm chí trong đường dây buôn bán vũ khí ngầm của Hoa Kỳ, vô số băng đảng mafia ra giá lên hàng triệu đô cũng chỉ vì muốn mua anh ta về.
Tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng ở căn cứ nghe thấy cái tên này bao nhiêu năm rồi, tận đáy lòng cô vẫn luôn rất kính nể người họ Lục này.
Mấy người AK dùng từ “quân sư quạt mo” và “trùm cuối” trong căn cứ để hình dung Lục Cẩn Phàm.
Vì vậy nên trong lòng Phong Lăng vẫn luôn có một sự kính nể đối với mấy chữ “quân sư” này.
Cũng không ngờ tên Proan tự xưng là quân sư của phần tử khủng bố lại kém cỏi như vậy…
Đúng là sỉ nhục hai chữ “quân sư”.
“Không thể đánh đồng nhóm khủng bố mà chúng ta đang đối phó và tập đoàn phần tử khủng bố lớn nhất hiện nay được. Đây chỉ là một bộ phận nhỏ, hữu dũng vô mưu, nói trắng ra là kẻ đứng sau những tập đoàn khủng bố kia không xem trọng bọn chúng, đẩy bọn chúng ra ngoài. Bọn chúng vì kiếm kế sinh nhai nên mới đơn độc làm việc, so với tập đoàn phần tử khủng bố muốn diệt cũng diệt không sạch thì những tên này không có mấy nguy hiểm, chỉ cần xử lý gọn gàng, rất dễ bắt sạch trong một mẻ.”
Theo giọng nói nhỏ dần của Lệ Nam Hành, Phong Lăng sờ khẩu súng mình giấu trong váy, nhỏ giọng nói một câu: “Tôi vừa đoạt súng của hắn rồi, chút nữa có lẽ là không trà trộn vào trong thám thính được nữa, khẩu súng này tôi tiếp tục giữ trên người hay là….”
“Ban nãy lúc cậu mới vào bọn chúng đã khám người cậu chưa?”
“Khám rồi.”
“Vậy thì cầm đi, đợi lúc bọn chúng muốn soát lại lần nữa, người của chúng ta đã thuận lợi tiến vào rồi. Sẽ không có vấn đề gì đâu, cậu giữ lại phòng thân đi.”
“Được.”
Đang đóng của phòng bên cạnh trong nhà vệ sinh, Phong Lăng chỉnh sửa lại váy trên người một chút, lại kéo dây áo vừa bị Lệ Nam Hành kéo xuống lên, không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Hai người gần như rất ăn ý không nhắc đến nụ hôn vừa rồi, xem như không có gì xảy ra.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Phong Lăng hỏi một câu: “Lão đại, không phải đã nói là anh cùng anh em trong căn cứ ở ngoài chờ tín hiệu của tôi rồi mới vào tiếp ứng sao? Anh mạo hiểm đi vào như thế này, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, thật sự là rất nguy hiểm, dù sao tôi giả trang thành nữ, tỷ lệ bị phát hiện cũng khá nhỏ, nhưng anh bí quá hóa liều như vậy….”
Thực ra Phong Lăng muốn hỏi anh, có phải là bởi vì không yên tâm cô ở bên trong một mình, cho nên mới đột nhiên đi vào không.
Nhưng câu sau đấy lại bị chính cô nuốt vào trong họng, không hỏi tiếp nữa.
Lệ Nam Hành biết cô muốn hỏi gì, không trả lời lại câu hỏi của cô, trước khi đi đến cửa, nghiêng người nhường ra một chỗ để cô thuận lợi ra ngoài. Trong nháy mắt Phong Lăng lách người đi ra, anh liếc nhìn tai cô, nói một câu vu vơ: “Tai cậu lại đỏ rồi kìa.”
Phong Lăng: “…”
Cô đanh mặt bước nhanh ra ngoài, đi về hướng phòng bao.
Sau khi Phong Lăng đi rồi, Lệ Nam Hành yên lặng nhìn về phía hành lang mờ mịt xa xa, lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhóc phục vụ đang ẩn nấp trong quán bar: “Tôi ở nhà vệ sinh, mang quần áo đã chuẩn bị trước đó đưa qua đây.”