Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng: “Quay lại đây, ai dạy cậu quay gáy vào mặt người khác như thế?”
Phong Lăng: “…”
Cô trực tiếp quay lại, lần này cũng không tránh ánh mắt của Lệ Nam Hành nữa mà nhìn thẳng vào anh không chút cảm xúc.
Lệ Nam Hành nhìn thái độ của cô mà nheo mắt lại: “Muốn rời khỏi căn cứ sao?”
Nhìn thấy người đàn ông làm như không có chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua, thậm chí còn coi mọi chuyện là tất lẽ, hai bàn tay thõng bên hông lại siết chặt.
Nhưng suy cho cùng, cô vẫn là đàn ông, đúng không nào, không thể õng ẹo quá, cũng không được buông thả bản thân dù rất muốn bóp cò bắn tan “ɖu͙ƈ vọng” ngày hôm qua của anh vậy nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
“Lão đại, xin hãy cho tôi rời khỏi đây một thời gian.” Sau một lúc im lặng, Phong Lăng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Tôi cần thời gian ở một mình.”
“Cần thời gian ở một mình hay cần tránh né tôi?”
Móng tay vốn được cắt rất gọn gàng của Phong Lăng thoáng chốc cắm mạnh vào lòng bàn tay, ánh mắt luôn duy trì vẻ bình tĩnh cũng lạnh đi trong khoảnh khắc ấy. Cô lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không muốn nói nhiều nữa, nhưng cho dù anh là người phụ trách căn cứ XI, là lão đại ở đây, cũng không có nghĩa tôi có thể mặc cho anh…”
“Ông đây thích cậu, chuyện này không có gì phải giấu giếm, cũng chẳng có gì xấu hổ cả.” Lệ Nam Hành cắt ngang lời cô.
Ánh mắt của Phong Lăng thoáng đờ ra, đột nhiên chỉ vì sự thẳng thắn của anh mà không hiểu sao không thể nào bộc phát cơn giận đã ủ trong lòng suốt một đêm, đành nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Lão đại, tôi là nam…”
“Nam hay nữ chẳng có gì khác biệt, mấu chốt là ông đây ưng cậu rồi. Chấp nhận hay không là chuyện của cậu, thích cậu hay không là việc của tôi.” Lệ Nam Hành không buồn giấu giếm, thậm chí thái độ thẳng thắn và chân thành khiến người ta không thể nào tránh né được: “Đừng quên, tối qua cậu chủ động đưa mình tới cửa.”
Phong Lăng thoáng chốc nghẹn lời, lập tức nhíu mày: “Tôi mang rượu cho anh thôi!”
“Mục đích của việc mang rượu đến không phải là chuốc cho tôi say rồi moi tin từ miệng tôi à?”
Phong Lăng: “…”
Ánh mắt của người đàn ông kia có vài phần lạnh nhạt, cũng có vài phần châm chọc: “Cho dù tôi uống say rồi, điều duy nhất mà cậu có thể moi được là chuyện tôi rất ưng cậu. Nếu cậu đã mong được biết đến thế, vậy chi bằng nhân lúc còn tỉnh táo, tôi nói luôn cho cậu biết.”
Phong Lăng: “Lão đại, đừng đùa như vậy.”
“Phản ứng sinh lý của tôi tối hôm qua chắc không hề giống đùa cợt đâu nhỉ, cậu nghĩ tối qua tôi vào phòng tắm để làm gì?”
Phong Lăng: “…”
Cô có phải đàn ông đâu, làm sao cô biết được anh vào đó làm gì!
“Căn cứ XI được quản lý theo chế độ quân sự hóa hoàn toàn, mỗi người ở đây đều tương đương với một quân nhân, điều quan trọng nhất trong quy tắc của căn cứ là thành thật.” Người đàn ông nhìn thiếu niên thấp hơn mình hơn một cái đầu đang cúi thấp đầu: “Nếu đã không kiểm soát nổi trái tim mình, vậy cũng không cần phải nói dối. Tôi cứ nói trước như vậy, không hề ép buộc cậu, chỉ đang nói với cậu một cách rõ ràng, ông đây thích cậu một cách nghiêm túc, cậu không cần thiết phải tránh né như vậy, không thích thì cứ thẳng thừng từ chối, trốn với tránh làm gì?”
Câu này được người đàn ông kia nói ra quá thản nhiên, dường như anh chẳng làm sai gì cả.
Phong Lăng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn thấy nơi bị mình cắn rách trêи môi người đàn ông, trái tim vốn cố tỏ ra bình thản bỗng chốc như có một lọ ngũ vị hương bị đổ ở bên trong, cảm giác gì cũng trào ra hết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy, tuy rằng anh thẳng thắn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không ngang ngược. Nếu giống như anh nói, nếu cô không thích hay không có ý định chấp nhận thì hãy thẳng thừng từ chối, vậy tối qua cô đã vùng vẫy đến mức nào rồi? Anh có chịu buông tha cho cô không?
Nhưng cũng không thể nói là không tha cho cô, tuy rằng đối với cô mà nói, những thứ này quá khác thường, thậm chí… Thậm chí lòng bàn tay của cô bây giờ vẫn thấy nóng…
Nhưng dường như anh cũng không làm chuyện gì không nên làm, ít nhất là quần áo còn chưa cởi.
Phong Lăng không dám tin rằng trái tim vốn bình tĩnh của mình có thể thay đổi khó lường như vậy chỉ vì vài câu nói của một người, từ trạng thái phẫn nộ đến mức sắp sụp đổ vào tối qua biến thành mâu thuẫn cực kỳ khủng khϊế͙p͙ của lúc này, khiến cô không biết làm thế nào mới tốt.
“Ngẩng đầu lên.” Người đàn ông kia nhìn cô.
Phong Lăng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.