Hạ Mộc Ngôn trả lại từ điển cho cậu sinh viên người Pháp, sau đó đặt bản dịch mình vừa viết trước mặt Lục Cẩn Phàm.
Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh: “Em dịch có đúng không?”
Lục Cẩn Phàm nhìn những dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn viết trên thẻ lên máy bay của cô thật lâu không nói gì, chỉ là ánh mắt rất lãnh đạm. Cuối cùng, khi cô sáp lại gần hỏi nữa, anh nhìn cô bằng ánh mắc sắc như dao như muốn cắt lên da thịt cô, cất giọng hờ hững: “Tiếng Pháp là một ngôn ngữ rất đa nghĩa, người tự mình đa tình thường sẽ dịch một câu đơn giản thành cực kỳ lãng mạn. Nói tóm lại, đó cũng vẫn là tự mình đa tình mà gây họa.”
Nét cười bên khóe môi Hạ Mộc Ngôn không nhạt đi, ngược lại càng thêm sâu xa: “Tự mình đa tình so với vô tình vẫn tốt hơn rất nhiều.”
Hải Thành.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà như đã xa cách nửa đời người.
Vừa về đến nơi, Lục Cẩn Phàm đi thẳng tới Lục thị, không trở về Ngự Viên, lại càng không quan tâm tới Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn về Ngự Viên trước, thu dọn một lát rồi định tới nhà họ Hạ. Trước khi về Hải Thành, cô biết Hạ Hoằng Văn đã xuất viện, mọi việc ở Tập đoàn Hạ thị gần đây đều do Phó Tổng Giám đốc xử lý, còn Hạ Hoằng Văn phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Trước lúc về nhà họ Hạ, cô gọi điện thoại cho Lục Cẩn Phàm, nhưng số điện thoại cá nhân của anh tắt máy.
Bình thường không có mấy người gọi cho số cá nhân của anh. Ngay cả ông cụ Lục có việc cần tìm thì cũng theo thói quen gọi đến số điện thoại văn phòng hoặc số điện thoại bàn ở Ngự Viên.
Chỉ có cô là người gọi vào số này nhiều nhất.
Cô gọi cho Thẩm Mục mới biết, sau khi đến công ty, Lục Cẩn Phàm đi thẳng vào phòng họp, lâu rồi không thấy quay ra, vì có rất nhiều việc trước đó bị gác lại cần anh xử lý.
Suốt buổi chiều, Hạ Mộc Ngôn cũng không nhận được cuộc gọi nào của Lục Cẩn Phàm. Dù Thẩm Mục đã thông báo với anh là cô gọi điện tới nhưng anh vẫn không gọi cho cô.
Trước lúc trời tối, Hạ Mộc Ngôn trở về nhà họ Hạ. Sức khỏe của Hạ Hoằng Văn đã khá hơn rất nhiều. Từ lúc cô tới thành phố T tới bây giờ cũng phải gần nửa năm không về nhà họ Hạ. Đến bây giờ Hạ Mộng Nhiên vẫn không có tin tức gì, nửa năm qua, Hạ Hoằng Văn như già đi mười tuổi.
Thẩm Mục nói, Tổng Giám đốc Lục sẽ họp suốt đêm, cũng không biết cuộc họp có thể kết thúc trước trưa mai hay không. Vì vậy đêm nay cô không định quay về mà ở lại nhà họ Hạ chăm sóc Hạ Hoằng Văn.
Thẩm Hách Như đã bị đuổi ra khỏi nhà. Nghe nói không lâu sau khi bị đuổi đi, bà ta được Thịnh Dịch Hàn đón về. Như vậy, quả nhiên là sau nhiều năm, hai người không thật sự cắt đứt quan hệ mẹ con.
Hạ Hoằng Văn cần được tĩnh dưỡng một thời gian. Hạ Mộc Ngôn nhận thấy trước lúc đi ngủ, ông còn đọc tin tức của ngành hàng không. Mặc dù không nói ra, nhưng dù sao Hạ Mộng Nhiên cũng là con gái ruột của ông, cô ta mất tích lâu như vậy mà không có tin tức, cũng không xác định có thật sự gặp nạn hay không, nhất định ông đang rất nhớ cô ta.
Bởi vậy trước lúc đi ngủ, Hạ Mộc Ngôn cũng kiểm tra một chút tin tức. Cô phát hiện dường như Hạ Mộng Nhiên thật sự biến mất, tìm đâu cũng không thấy tin tức của cô ta. Trong danh sách người gặp tai nạn máy bay trước đây không có tên cô ta, sau đó cũng không ai nhắc tới tên cô ta trong buổi họp báo của hãng hàng không.
Lục Cẩn Phàm họp mấy ngày liên tiếp ở công ty. Hạ Mộc Ngôn cũng ở lại nhà họ Hạ mấy ngày, cho tới lúc Hạ Hoằng Văn thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại vì cô trở về làm bạn. Lúc có cơ hội, Hạ Mộc Ngôn sẽ dìu Hạ Hoằng Văn đi lại thường xuyên trong sân trước nhà họ Hạ hoặc ngồi trên xe lăn để cô đẩy tới vài nơi cho khuây khỏa như cửa hàng, cửa hiệu, siêu thị, công viên. Sau một tuần, cơ thể và tinh thần của Hạ Hoằng Văn đã tốt hơn nhiều, ông quyết định nghỉ thêm vài ngày rồi trở về công ty.
Hạ Mộc Ngôn tranh thủ đi tới phòng giao dịch một chuyến. Buổi tối, Hạ Điềm và Tiểu Bát kéo cô xuống tầng dưới phòng giao dịch ăn rất nhiều món, bụng sắp căng cứng. Lúc Hạ Mộc Ngôn bắt xe trở về Ngự Viên, chị Trần hỏi cô có muốn ăn gì không, cô xoa bụng lắc đầu nói: “Không xong rồi, hồi tối tôi ăn no quá, bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không uống nổi nữa.”
Chị Trần cười, bảo cô nhân đêm nay đẹp trời, đi dạo trong Ngự Viên một chút cho dễ tiêu. Hạ Mộc Ngôn cũng biết hôm nay Lục Cẩn Phàm không tiếp tục họp, cô nghĩ chắc hẳn hôm nay anh sẽ quay về Ngự Viên. Nhưng cô lên lầu tìm một vòng trong phòng sách và các phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
“Mấy hôm nay Lục Cẩn Phàm không về sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.
“Dạ không.”
“Mấy ngày nay tôi không về, anh ấy cũng không về à?”
“Dạ, đúng vậy.”
Quay về Hải Thành một tuần rồi, anh phải họp bù thì không nói, nhưng hôm nay không có cuộc họp, anh vẫn không muốn về Ngự Viên?