Nhàn hạ thoải mái là thật, nhưng buồn chán cũng là thật.
Cô nói với Tiểu Hứa rằng mình chỉ ở lại bệnh viện ba ngày là trở về căn cứ, Tiểu Hứa không thể khiến cô thay đổi quyết định nên đành phải gọi điện thoại cho lão đại. Kết quả lão đại không đồng ý, cảnh cáo cô nhất định phải ở lại bệnh viện một tuần theo sắp xếp của bác sĩ, sau một tuần xác định không còn vấn đề gì thì mới quay về, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép cô đi vào cửa lớn của căn cứ.
Cửa lớn căn cứ không mở thì cô thật sự không thể quay về được.
Ngày thứ tư Phong Lăng ở bệnh viện, vì có chuyện riêng mà Tiểu Hứa phải tạm thời ra ngoài một chuyến, đoán chừng phải ngày mai mới trở về được.
Phong Lăng ở trong phòng bệnh lại vừa mới xông khí xong, cô cầm máy xông khí ra ngoài trả lại cho y tá, lúc xoay người định quay về phòng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Bác à, bác đừng giận chị họ cháu nữa. Bác nhìn mình xem, tim có vấn đề như vậy cũng không phải là chuyện mới đây, chị ấy cố chấp thì kệ chị ấy đi, bác tức giận làm gì? Thế này không phải rõ ràng là đang làm hại thân thể của mình sao? Chị Minh Châu thích một người đàn ông cũng không có gì sai cả, huống hồ không phải hôm đó chúng ta đã gặp anh Lệ rồi đấy sao? Cháu cảm thấy tình cách của anh ta thật sự rất được. Mặc dù hơi lạnh lùng, lại khó gần, nhưng người càng lạnh nhạt như vậy thì làm việc lại càng đứng đắn, sẽ không lỗ mãng khiến người khác ghét. Hơn nữa anh chàng họ Lệ đó thật sự rất đẹp trai. Bác xem cháu lớn lên ở Mỹ, có loại đàn ông cao to, lực lưỡng nào mà chưa gặp qua? Tuy anh Lệ trông có vẻ không phải kiểu người quá to con cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vừa nhìn là biết dáng người và thân thủ thuộc hàng cực phẩm, hơn nữa còn vô cùng nam tính. Cháu cảm thấy anh ta rất có sức hút đối với người khác, không thể nói rõ ràng là cái gì, nhưng dù sao chỉ cần là con gái thì chắc hẳn đều sẽ động lòng với anh ta. Người khác còn thế huống chi là chị họ, từ nhỏ chị ấy đã cho rằng mình sẽ cưới anh ta nhưng kết quả lại bị từ hôn, lại còn lấy chuyện của chị họ thứ hai đáng thương của cháu ra nói nữa, vậy nên chị ấy mới tức giận, mới càng ngày càng cố chấp. Về điểm này thì thật ra cháu cũng rất hiểu cảm nhận của chị ấy.”
Giọng nói của bà Phong Tần Thu vang lên ngay sau đó: “Động lòng? Lẽ nào cháu cũng ‘runh rinh’ với cái thằng nhóc Lệ Nam Hành kia rồi.”
Tần Thư Khả vừa khoác tay Tần Thu vừa cười hì hì nói: “Anh Lệ đúng là rất đẹp trai nhưng dẫu sao cũng là người mà chị Minh Châu thích, thỏ không ăn cỏ gần hang, có đẹp trai cỡ nào đi nữa thì cháu cũng không thể thích chồng chưa cưới của chị họ mình được. Nếu nói tới người cháu thích thì cháu lại cảm thấy anh chàng tuổi tác xấp xỉ với cháu hôm đó thích hợp hơn nhiều.”
Tần Thu cười liếc nhìn cô một cái: “Cái gì mà chồng chưa cưới? Lệ gia đã hủy bỏ hôn ước này rồi, không còn là chồng chưa cưới nữa rồi. Cậu ta thà lấy chị họ nhỏ đáng thương chết sớm của cháu trên danh nghĩa chứ không muốn cưới chị Minh Châu của cháu. Trong chuyện này, nhà họ Lệ thật sự là hơi quá đáng, nhưng Phong gia lại khăng khăng muốn kết thông gia với nhà họ Lệ. Haiz, bác cũng không biết phải làm thế nào mới tốt…”
Phong Lăng vẫn chưa nghe hiểu bọn họ đang nói gì, nhất thời cũng không nghĩ phải tránh đi, kết quả là bỗng chạm mặt nhau ở hành lang khu phòng bệnh.
Tần Thư Khả vừa nhìn thấy Phong Lăng mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn khó phân biệt trai gái lại càng đẹp đến mức khó tả, giống như cực phẩm bước từ truyện tranh Nhật Bản ra vậy. Nhất thời cô ta không dám tin cứ nhìn chằm chằm vào mặt Phong Lăng, ngạc nhiên nói: “Vừa rồi còn nói không thể thuận lợi lấy được số điện thoại của anh ta, rốt cuộc lại để mình gặp được ở đây…”
“Cái gì?” Tần Thu không hiểu ý của cô cháu gái, chỉ thấy cô cháu mình vô cùng phấn khích, đột nhiên đưa mắt qua liền nhìn thấy Phong Lăng mơ hồ đứng ngẩn người ở đó.
Lần thứ hai nhìn thấy Phong Lăng, trong nháy mắt Tần Thu cảm thấy hốt hoảng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, có lẽ bởi lúc đó có mẹ ở bên cạnh, phải kiêng dè không nên khiến mẹ quá kích động. Nhưng lần này nhìn thấy cậu nhóc này, không hiểu sao bà lại có cảm giác rất rõ ràng rằng bản thân muốn tiếp xúc với cậu ta.
Tần Thư Khả lại càng phấn khởi hơn, nắm chặt cái túi đeo chéo của mình, cười híp mắt giơ tay lên chào hỏi Phong Lăng: “Hi!”
Phong Lăng ngẩn người, tuy cảm thấy cũng không quá quen thuộc nhưng vẫn gật đầu chào theo bản năng, chỉ là trên mặt không có ý cười. Cô không giỏi tiếp xúc với người lạ, càng không hay cười với người lạ, nhất là khi bên cạnh đang không có người thân nào khác, theo bản năng sẽ tạo ra một lá chắn để tự bảo vệ bản thân.
“Trai đẹp, sao cậu lại ở bệnh viện?” Tần Thư Khả vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người Phong Lăng, lúc này lại ngạc nhiên hỏi tiếp: “Cậu bị gì? Bệnh à?”
Phong Lăng liếc nhìn bà Phong rồi mới đảo mắt nhìn Tần Thư Khả đáp: “Không có gì, xảy ra sự cố nhỏ, cần ở bệnh viện vài ngày để xông khí, sắp xuất viện rồi.” Nói đến đây, cô dừng lại chút rồi quay về phía bà Phong có vẻ như đang không được khỏe: “Tim của bác không khỏe ạ?”
“Ừ, mấy chuyện chúng ta vừa nói bị cháu nghe thấy rồi à?” Bà Phong mỉm cười nhìn cô.
Phong Lăng gật đầu, vẫn đứng im tại chỗ.
Bà Phong lại kéo Tần Thư Khả đi về thẳng về phía cô, càng đến gần càng có thể nhìn rõ mặt của Phong Lăng hơn.
Thiếu niên trước mặt vẫn trắng nõn nà, nhưng hôm nay cô không Lục bộ chiến phục màu đen lạnh lẽo mà đang mặc bộ quần áo bệnh nhân màu lam nhạt, dường như làm giảm bớt đi sự lạnh lùng vốn có, trông cực kỳ bình dị và gần gũi. Đương nhiên nếu như vẻ mặt của thiếu niên này không lạnh nhạt trầm tĩnh như vậy, có lẽ sẽ càng khiến người khác muốn thân cận hơn.