Ánh mắt của Tổng Giám đốc Lục rõ ràng là – cuối cùng con cừu nhỏ đã được dâng lên trước miệng sói xám rồi… Tiểu Bát vô cùng xấu xa trộm suy đoán trong lòng, hoặc cũng có thể vì khó lắm mới được nhìn Lục Cẩn Phàm ở khoảng cách gần như vậy nên cảm thấy rất phấn chấn.
Nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp Tổng Giám đốc Lục là qua màn hình máy tính. Lúc đó Tổng Giám đốc Lục còn đàng hoàng đút cho các cô một mồm đầy thức ăn cho chó.
Khi ấy tình cảm của chị Đại và Tổng Giám đốc Lục rất tốt. Buổi tối mà Tổng Giám đốc Lục còn tự mình mang sữa ấm đến cho chị Đại, còn vô cùng dịu dàng giúp chị Đại giải quyết các tài liệu trong máy tính.
Thế mà bây giờ… Tiểu Bát vô cùng thiểu não nhìn bóng lưng Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn đã thu lại ánh mắt, đồng thời gói ghém cảm xúc lại, không để lộ tâm trạng mà lên tiếng chào các vị lãnh đạo, sau đó ngồi lên một chiếc sofa hơi xa chỗ ngồi của Lục Cẩn Phàm.
Cảnh tượng đông đủ nhân tài từ giới kinh doanh và chính trị ngồi nói chuyện với nhau giống như cao thủ so chiêu, thần tiên tranh tài, khí thế của các bên không ai thua ai.
Kết quả nghiên cứu sau cùng chính là phương án của Tập đoàn MN được phê duyệt.
Hạ Mộc Ngôn khá bất ngờ trước kết quả này. Dù sao các cơ quan và các công ty tham gia cũng trình bày đề xuất phương án của mình, mặc dù tiêu chuẩn thì cũng tương đương, nhưng cô rất hiểu phòng kế hoạch của Tập đoàn Shine. Chỉ cần nhìn thoáng qua phương án lần này của Tập đoàn Shine thì cũng có thể nhận ra lần này họ làm qua quýt cho có lệ, rõ ràng đây là kế hoạch của một thực tập sinh mới vào làm việc, còn chưa quá thuần thục với nghiệp vụ của công ty.
Nói cách khác, Hạ Mộc Ngôn thắng lần này không khác gì ăn may, tuy rằng có thực lực, nhưng vẫn là ăn may.
Xét từ hiểu biết của Hạ Mộc Ngôn về Tập đoàn Shine thì không khó nhìn ra được Tập đoàn Shine đang nhường lợi thế cho Tập đoàn MN.
Nhưng sao phải nhường cô?
Khi công bố phương án của Tập đoàn MN được phê duyệt, Hạ Mộc Ngôn đăm chiêu liếc về phía Lục Cẩn Phàm.
*** Vào giờ giải lao giữa cuộc họp, Hạ Mộc Ngôn đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại xong, cô quay lại định đi vào nhà vệ sinh, nhưng mới bước đến cửa thì đã nghe thấy hai thư ký hành chính của bên chính quyền đang tranh thủ thời gian giải lao để buôn chuyện bên trong.
“Tổng Giám đốc Lục thật là đẹp trai. Lúc trước khi anh ấy còn là Tổng Giám đốc Lục của Tập đoàn Lục thị cũng đã nổi tiếng lẫy lừng nhờ vào dung mạo của mình. Nhưng sau đó truyền thông không dám đăng những tin tức liên quan đến nhà họ Lục hoặc là ảnh trực diện của Tổng Giám đốc Lục nữa. Thật sự hôm nay mới là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bằng xương bằng thịt, thật không ngờ ở tầng lớp cao này lại có một người đàn ông ưa nhìn, dáng dấp đẹp như vậy. Nhìn một lượt các vị lãnh đạo đến dự họp mà xem, không phải hói đầu thì cũng là bụng bia, hoặc là có dáng vẻ quan to, mặt đỏ bừng, suốt ngày nhậu nhẹt hát ca. Thế mà Tổng Giám đốc Lục lại điềm nhiên như mây gió, cũng không biết thật sự Tổng Giám đốc Lục bao nhiêu tuổi rồi…”
“Chắc chưa đến ba mươi tuổi chứ? Lúc trước tôi đi nghe ngóng thì nghe nói sang năm Lục Cẩn Phàm mới được ba mươi. Nói vậy thì năm nay anh ấy cũng chỉ mới hai chín tuổi thôi phải không? Nhìn anh ấy trẻ thật, tuy khiêm tốn trầm ổn nhưng nhìn kỹ thì cũng chỉ như hai lăm tuổi thôi. Thật là, nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn, ôi sao lại có người đàn ông đẹp trai như thế chứ.”
“Haiz, càng nói càng mê, không biết người phụ nữ như thế nào mới có thể chinh phục được người đàn ông như Tổng Giám đốc Lục. Thật là đẹp trai quá đi! Không biết anh ấy đã kết hôn chưa!”
“Gia đình tôi sống ở Hải Thành, mấy năm trước, hồi còn đi học, tôi cũng nhớ có tin loáng thoáng là Tổng Giám đốc Lục đã kết hôn rồi.”
“Sao có chuyện đó được, điều kiện của Tổng Giám đốc Lục như vậy, đừng nói là ở Hải Thành rộng lớn này, mà kể cả có tìm kiếm trong cả nước cũng không có được một người phụ nữ tương xứng, sao anh ấy có thể kết hôn sớm như vậy được…”
“Tôi nhớ hình như có năm nào đó có nghe nói. Hình như là khi anh ấy còn chưa tiếp quản Tập đoàn Shine thì đã kết hôn ở Hải Thành, với con gái của một trong bốn đại gia tộc ở Hải Thành. Tôi quên mất tên, cũng không nhớ rõ lắm…”
“Thật sự là đã từng kết hôn sao? Trời ơi, rốt cuộc mẫu phụ nữ như thế nào mới được Lục Cẩn Phàm coi trọng, chắc hẳn là kiếp trước đi tu rồi.”
Đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, người kiếp trước có lẽ thật sự đã từng đi tu giơ tay lên ôm mũi, suýt nữa thì hắt xì.
“Nhưng mà gần đây cũng không thấy có tin tức gì của vợ anh ấy, có khi đã ly hôn rồi cũng nên.”
“Chắc là ly hôn rồi. Nghe nói hôn nhân trong các gia đình quyền thế cũng không được yên ổn cho lắm…”
“Nhưng mà Tổng Giám đốc Lục thật là quá đẹp trai đi! Vừa rồi lúc tôi đi đến rót trà, anh ấy cũng có liếc tôi một cái rồi còn cười với tôi nữa, khiến cho hồn vía tôi bay lên mây luôn.”
“Làm gì có chuyện đó? Lúc cô đi qua đó tôi vẫn để mắt nhìn không rời, rõ ràng là Tổng Giám đốc Lục không hề cười.”