Lời nói của cô dường như có chút mờ ám, ngay lập tức Tổng Giám đốc Trương vừa gật gù vừa đưa tay mời Hạ Mộc Ngôn vào trong: “Thật ngại quá Hạ tổng, không ngờ hôm đó tôi nhờ cô lấy giúp tăm xỉa răng thôi mà lại gây ra chuyện như vậy. Cô đừng xem những tin tức đó là thật, một lát nữa tôi sẽ giải thích rõ với bên báo chí.”
“Ông có giải thích hay không cũng không quan trọng. Những người như chúng ta, lúc đối diện với những tin tức bịa đặt này đều có thủ đoạn giống nhau là dùng tiền mua truyền thông trấn áp truyền thông. Xóa tan dư luận truyền thông chẳng phải chuyện khó, quan trọng là quan hệ giữa tôi và Trương tổng không bị loại chuyện này ảnh hưởng là được.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa cười, nháy mắt với Tổng Giám đốc Trương, sau đó bước thẳng vào trong.
Tổng Giám đốc Trương không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại “hiểu chuyện” như vậy. Sau khi đẩy cửa phòng karaoke ra, ông ta mỉm cười mời cô vào. Thấy người đi theo cô toàn là trợ lý thư ký mà bình thường vẫn hay đi cùng khi bàn chuyện hợp tác, cũng không mang theo người lạ thì ông ta liền tin tưởng cô thật sự chỉ đơn thuần muốn tiếp tục bàn chuyện hợp tác dự án, nhân tiện hàn huyên một chút.
Nhưng lần này là do Hạ Mộc Ngôn chủ động hẹn gặp, hơn nữa bên báo chí lại đang loan truyền mấy tin tức tình cảm đó, nên Tổng Giám đốc Trương bất giác cảm thấy có lẽ Hạ Mộc Ngôn cũng có ý với ông ta.
Sau khi ngồi xuống, Tổng Giám đốc Trương liền mở bình rượu, đặt xuống trước mặt Hạ Mộc Ngôn, chủ động sáp lại gần: “Không giấu gì cô, lúc tôi thấy tấm ảnh trên báo cũng hết hồn. Không ngờ trong giới kinh doanh của chúng ta hiện nay có nhiều tiểu nhân hèn hạ như vậy. Rõ ràng là quan hệ giữa hai chúng ta rất trong sạch, vậy mà bọn họ còn cố ý chụp một tấm ảnh khiến người khác hiểu lầm, hại danh dự Hạ tổng bị ảnh hưởng, thật là có lỗi.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn rượu trên bàn trà, không nhấc lên uống, lẳng lặng tránh né hành động từ từ nhích đến gần của Tổng Giám đốc Trương, trên mặt vẫn tươi cười thản nhiên: “Chỉ là chuyện lấy giúp tăm xỉa răng thôi mà, Trương tổng đừng để trong lòng. Không phải lần trước ăn cơm, chúng ta đang bàn tới vấn đề hợp tác tiếp theo hay sao? E rằng ông là quý nhân hay quên, đã ném chuyện này ra sau đầu rồi chăng?”
“Không đâu, làm sao tôi quên được lời giao hẹn với Hạ tổng. Chẳng phải đã nói lợi nhuận của dự án hợp tác cho Tập đoàn MN sẽ tăng lên 10% sao. Được, được, lúc đó tôi cũng đã đồng ý rồi, Hạ tổng có mang hợp đồng theo không?”
“Không chỉ là 10%, mấy ngày nay tôi đã tính toán rồi. Trong dự án này, Tập đoàn MN đã bỏ ra nhân lực và năng lực hơn một nửa, ý tôi là muốn tăng lên 25%, tức là tăng thêm 15% so với 10% ban đầu mà hôm trước ông đã đồng ý.” Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, nhìn biểu hiện sửng sốt của Tổng Giám đốc Trương: “Trương tổng, không phải chúng tôi tham lam. Ông cũng biết rồi đấy, nếu dự án này không có Tập đoàn MN lập kế hoạch và nhân viên chủ chốt có năng lực của chúng tôi thì không thể hoàn thành được. Tôi muốn nâng phần trăm lợi nhuận cũng là hợp lý.”
“Chuyện này…” Tổng Giám đốc Trương do dự. Sau khi Tiểu Bát ân cần chuyển bản hợp đồng qua, ông ta cầm lên đọc vài lần.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng hôm nay Hạ Mộc Ngôn mời ông ta đến là muốn nói chuyện về tin đồn tình cảm kia. Ông ta vẫn đang suy nghĩ có nên nhân dịp này mà thổ lộ với cô rằng quả thật ông ta có ý với cô hay không, rằng ông ta hi vọng sau này bọn họ có cơ hội gặp mặt nhiều hơn một chút, hoặc là phát triển thành một mối quan hệ sâu sắc hơn.
Không ngờ vừa rồi vừa mới tới, Hạ Mộc Ngôn còn nở nụ cười quyến rũ khiến người khác dễ hiểu lầm ở trước cửa, vậy mà sau khi vào phòng lại nghiêm túc chỉ bàn chuyện giá cả.
Nhưng quả thật tai tiếng lần này là phiền phức do ông ta mang đến cho Hạ Mộc Ngôn, hơn nữa những thứ Hạ Mộc Ngôn yêu cầu đều thuộc phạm vi hợp lý. Trước đó ông ta vẫn không muốn nâng giá lên trên 10%, dù sao nếu tính theo 25% thì lợi nhuận chênh lệch sẽ vượt mức ba trăm triệu. Chỉ có điều, đây là dự án có thể làm trong vài tháng, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Tập đoàn MN cũng biết kiếm tiền quá mức trong chuyện này rồi đấy.
“Trương tổng cảm thấy không hài lòng với mức thỏa thuận này sao? Đúng lúc đôi bên chúng ta còn chưa chính thức hợp tác, trước khi hai bên còn chưa điều nhân viên liên quan qua, các phương diện như thời gian gì đó còn chưa bị chiếm dụng, bây giờ vẫn có thể dừng hợp tác. Gần đây tôi cũng vướng bận vài chuyện vụn vặt, không có thời gian đàm phán chuyện này. Nếu như hôm nay không thể đàm phán xong, sau này tôi không có thời gian rảnh, chỉ đành điều trợ lý và thư ký ra mặt. Bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc, lại không dễ mặc cả. Với lại còn có tình cảm giữa tôi và Trương tổng ở đây nữa, nếu như đổi thành người khác đến đàm phán với ông thì cũng không tiện thương lượng lại phải không?”
Tổng Giám đốc Trương trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Hạ Mộc Ngôn, trong lòng thầm mắng tiếng b* m* nó.
Thoạt nhìn người phụ nữ này xinh đẹp vô hại như thỏ trắng nhỏ, sao bên trong xương cốt lại tinh ranh như vậy?
Thảo nào Tập đoàn MN nằm trong tay một người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng lại có thể phát triển thần tốc, xem ra cô đúng là có bản lĩnh.
Thừa cơ hội này, ông ta không thể buông tay dự án hợp tác. Nếu không, đến lúc đó mất đi không chỉ là ba trăm triệu, mà là chắp tay nhường toàn bộ lợi nhuận cho những đối tác khác.
Nếu như không xảy ra tin đồn tình cảm, có lẽ ông ta còn có thể bày mặt lạnh mà kéo dài thời gian, giữ lại được bao nhiêu lợi nhuận thì hay bấy nhiêu.
Nhưng lại kẹt ngay tại thời điểm này, rõ ràng Hạ Mộc Ngôn cũng không định kiên trì hợp tác với ông ta nữa, tựa như thật sự rất để ý chuyện gặp mặt với ông ta. Nếu như sau này không còn cơ hội gặp mặt, ông ta cũng không có cách nào tỏ thái độ tự cao tự đại cố chấp giữ lại phần trăm lợi nhuận này.
Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn cho ông ta một lựa chọn, cũng nói thẳng cho ông ta biết, đây là lần gặp mặt cuối cùng trước khi xác định dự án. Nếu có thể thỏa thuận thì tiếp tục hợp tác, nếu không thể thỏa thuận thì đường ai nấy đi, không gặp lại nữa, đúng lúc tránh bị hiềm nghi.