Nói đến đây Dane lại liếc sang nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Hạ tổng, cô có mang bút không?”
Đúng là Hạ Mộc Ngôn luôn có thói quen, dưới tình huống nào thì trước mỗi lần đi họp cô đều lấy cây bút bổ vào túi xách. Cô lấy bút ra đưa cho anh ta.
“Cảm ơn.” Dane cười với cô một tiếng, nhận lấy bút rồi trực tiếp vẽ lên bản thiết kế.
Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ Dane khéo léo vẽ thêm vài đường lên bản kiến trúc hình trụ thoạt nhìn trông rất bình thường. Nhưng vì bên trong sân vận động có thêm một phần kiến trúc, mà nơi này cũng không cần một bản thiết kế quá hoàn chỉnh, nên anh ta chỉ thao tác vài đường nét đơn giản. Nhưng mỗi nét bút lại đạt đến trình độ vẽ mắt cho rồng, khiến cho mẫu thiết kế có thêm kiến trúc xây dựng này lập tức trở thành một chỉnh thể không có quá nhiều điểm dư thừa. Thậm chí cách sắp xếp và thay đổi cũng rất tài tính, Hạ Mộc Ngôn chỉ cần nhìn, không cần nghe Dane thuyết trình thì trong lòng cũng đã thầm reo lên.
Thật không hổ danh kiến trúc sư danh tiếng lẫy lừng trên thế giới, cũng không hố danh là kiến trúc sư độc quyền của Tập đoàn Shine.
Trên đời có nhiều nhân tài, có nhiều người có bản lĩnh, nhưng không có mấy người được Lục Cẩn Phàm xem trọng. Bây giờ xem ra Hạ Mộc Ngôn cũng đã nhận ra tài năng của Dane.
Có lẽ chỉ mất khoảng năm phút, Dane đã vẽ xong thiết kế. Năm phút này không quá dài cũng không quá ngắn, nếu không phải vì sự có mặt của Lục Cẩn Phàm thì chắc mấy vị lãnh đạo thành phố kia đã không đủ kiên nhẫn ngồi đợi. Nhưng vì Lục Cẩn Phàm đang ở đây nên bọn họ buộc phải bình tĩnh ngỗi chờ một lát, không ai dám nói gì.
Khi hoàn tất, Dane quay bản thiết kể ra hướng về phía mấy vị lãnh đạo thành phố để họ nhìn được rõ hơn, nói: “Đây mới là thiết kế cuối cùng của tôi. Vật thể hình trụ này chỉ là một cái bục dành cho các đại hội thể thao thôi. Với bức tượng ở bên trên, tôi sẽ mời một nhà điêu khắc lão luyện mà tôi quen biết đích thân trổ tài. Hai bên pho tượng sẽ có vòi phun nước nhỏ, bên dưới bổ sung một hồ nước tròn bên trong sân vận động. Vị trí này lại nằm đúng ở cổng vào sân vận động. Người Trung Quốc có câu, gặp nước thì lành, gặp lửa thì may. Cũng có một câu khác là, gặp nước là phát tài. Tóm lại vị trí này rất hợp khi xét từ nhiều quan điểm phong thủy trong kiến trúc trong nước, chính vì vậy mà tôi mới có cảm hứng bất ngờ.
Chỉ có điểu nhân viên ở phòng kế hoạch lại quá nhanh tay, cũng may mới chỉ lên khung cái bệ, nên sẽ không ảnh hưởng đến các phương án thiết kể khác.”
“Tuy thiết kể này rất hợp lý nhưng dù sao cũng vẫn là kế hoạch thiết kế phát sinh, chưa có sự thống nhất từ Bộ Kế hoạch và chúng tôi, cũng chưa từng được thảo luận mà đã tự tiện mang thẳng đến Bộ Xây dựng, khiến cho một nguồn lực lớn của dự án đều dồn vào một hạng mục nhỏ như vậy, làm chậm tiến độ công trình. Chuyện này mọi người định giải thích thể nào?” Lãnh đạo thành phố liếc qua bản thiết kể mới được vẽ xong, rồi lại đảo mắt nhìn thẳng vào Hạ Mộc Ngôn: “Hạ tổng, từ trước đến nay Tập đoàn MN chưa bao giờ làm việc tùy tiện như vậy. Bây giờ tại sao lại xây ra chuyện này?”
Hạ Mộc Ngôn đứng trong phòng, bàn tay trong túi khẽ siết lại. Cô bình tĩnh không để lộ chút căng thẳng, gương mặt vẫn tươi cười nhưng ý cười không chạm mắt: “Chuyện này đúng là lỗi từ phía công ty chúng tôi trước. Chỉ trách năm nay tôi để phòng kế hoạch tuyển quá nhiều nhân viên thực tập, nên có một số công việc quan trọng lại được phân công cho nhân viên thực tập. Cũng may thiết kể này là do Dane vẽ, càng may hơn là Dane có thiên phú thiết kể vô cùng ưu việt, có thể biển chim công thành phượng mà giúp tôi sửa chữa được sai lầm lần này. Tuy nhiên, về căn nguyên của sai phạm, đúng là Tập đoàn MN nên đứng ra chịu trách nhiệm. Vì thiết kế này mà phát sinh phí xây dựng và nhân công, Tập đoàn MN sẽ bồi thường toàn bộ. Ông thấy được không?”
Thật ra, lãnh đạo thành phổ cũng đã duyệt phương án thiết kể của Dane. Nhưng dù sao những người này cũng rất sĩ diện, huống hồ đây chính là đòn phủ đầu mà Tập đoàn MN khơi mào, như thể không xem chính quyền ra gì. Nếu bây giờ Hạ Mộc Ngôn không chủ động thừa nhận sai lầm để ôm toàn bộ trách nhiệm về mình, thì chuyện này sẽ chỉ càng ảnh hưởng đến Tập đoàn MN nghiêm trọng hơn mà thôi.
Dù sao cũng có Dane ra tay trước, nên việc Hạ Mộc Ngôn cần làm bây giờ chỉ là giữ mối quan hệ hòa hảo với chính quyền. Trong chuyện này, tổn thất mấy chục triệu đã là thiệt hại tối thiểu nhất rồi, cũng để thể hiện thái độ thành khẩn mà làm hài lòng phía bên kia.
Tất nhiên, điểu quan trọng nhất là Tập đoàn MN thật sự không có bất kỳ ý định gian đối nào, chỉ bị đối thủ cạnh tranh ngấm ngầm ngáng chân mà thôi.
Những vị lãnh đạo này đã làm chính trị lâu năm, nên đương nhiên cũng có thể suy đoán được chút ít về loại chuyện như thế này. Bây giờ Dane đã ra tay cứu giúp, cũng coi như vấn để khó khăn nhất đã được giải quyết xong.
Mãi đến khi cuộc hợp sắp kết thúc, các lãnh đạo thành phố mới tạm thời lướt qua sự việc chĩa vào Tập đoàn MN, không tiếp tục bàn luận hay gây khó dễ nữa.
Dù sao Hạ Mộc Ngôn cũng đã chủ động đề xuất việc tạm ứng khoản phí thi công sai và bồi thường phí công trình phát sinh.
Vài chục triệu cũng không phải là con số quá lớn đối với một tập đoàn tầm cỡ quốc tế. Còn với các lãnh đạo thành phố, số tiền này cũng không phải là đáng kể, cho nên chuyện này cứ qua loa như vậy thôi. Các lãnh đạo thành phố nhất trí như vậy rồi rời đi. Lúc Hạ Mộc Ngôn quay lại thì đã không thấy bóng dáng của Lục Cẩn Phàm đâu nữa.
Cô tư lự trong chốc lát rồi nhìn sang nói với Dane: “Cảm ơn Mr. Dane. Nếu không có một người tài giỏi toàn diện như anh đến cứu văn tình huống, thì không biết sự việc sẽ ra sao nữa.”
Dane mỉm cười với cô. Anh ta có chiều cao và nước da trắng của người phương Tây, đôi mắt xanh ngọc hướng về cô cười: “Không cần cảm ơn tôi, Hạ tổng thông minh như thế, nhất định đã biết ai là người bảo tôi đến đây cứu nguy cho cô.”