Vừa chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lục Cẩn Phàm, A K cảm thấy tình hình không ổn, liền ngậm miệng không dám nói gì nữa.
Lục Cẩn Phàm đột nhiên ngồi dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của A K, anh rút kim tiêm ở mu bàn tay ra, vén chăn bước xuống giường. Nhưng do miệng vết thương sau lưng còn chưa khép lại, anh đau đến mức mặt mày trắng bệch.
A K vội bước tới ngăn lại nhưng Lục Cẩn Phàm đã xuống giường. Không để ý mu bàn tay đang rỉ máu vì rút kim tiêm quá nhanh, anh không thay đổi sắc mặt, đi ra phía ngoài.
Thấy mặt mày Lục Cẩn Phàm khó coi, ra khỏi phòng bệnh, A K hoảng sợ đuổi theo: “Ông Lục, vết thương của ông tạm thời còn chưa thể cử động mạnh, ông không nên ra ngoài!”
Hạ Mộc Ngôn cũng không ngạc nhiên khi thấy Tô Tri Lam tìm đến bệnh viện.
Mà cô chỉ thấy lạ ở chỗ, chẳng lẽ cô ta không ngồi yên được sao? Mới gặp mặt ở quán trà chưa lâu, chẳng mấy chốc cô ta đã tìm tới bệnh viện rồi?
Hạ Mộc Ngôn trong phòng tắm bước ra, bộ đồng phục bệnh nhân trên người cô hơi rộng và nhàu, vạt áo cũng chưa cài hết nút. Cô đang lau tóc thì chợt thấy Tô Tri Lam đẩy cửa bước vào.
“Cô Tô?” Khi vừa nhìn thấy cô ta, Hạ Mộc Ngôn hơi kinh ngạc.
Vừa vào phòng, Tô Tri Lam đứng ở trước cửa, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Mộc Ngôn là biết cô mới tắm xong. Cổ áo Hạ Mộc Ngôn mở rộng, Tô Tri Lam chợt nhận thấy một vết màu đỏ mờ ám trên cổ cô. Ánh mắt cô ta lóe sáng, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi cứ tưởng ai bị bệnh, không ngờ là cô Hạ cũng nằm viện. Cô bị cảm hay là khó chịu ở đâu? Vừa nghe nói cô ở trong này, tôi liền tới đây thăm cô, cô không phiền chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, tuy nhiên nếu cô tới sớm vài phút, có thể tôi vẫn còn ở trong phòng tắm.” Hạ Mộc Ngôn tiếp tục lau tóc, rồi bỏ khăn xuống, vừa chỉnh lại quần áo trên người, vừa lạnh nhạt nói: “Cô Tô tới bệnh viện với mục đích gì?”
“Tôi nghe nói Cẩn Phàm bị thương?”
Hạ Mộc Ngôn không dừng động tác vuốt tay áo, mắt cũng không thèm nhướng lên, nói: “Ai nói cho cô biết?”
Tô Tri Lam cong môi: “Tôi có quen biết vài người trong căn cứ của Nam Hành. Dù sao thì trong giới buôn bán vũ khí, nhà họ Tô cũng có địa vị quan trọng. Chỉ là hiện nay nhà họ Tô không hoàn toàn dựa vào việc đó để kiếm sống mà thôi. Bởi vậy, mấy năm nay nhà họ Tô cũng ít liên hệ với người trong giới, nhưng trước kia căn cứ XI và nhà họ Tô coi như cũng từng có quan hệ khăng khít. Tôi nghe được một số tin tức liên quan từ họ cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Mộc Ngôn không trả lời, vẫn tiếp tục xắn tay áo.
Tối hôm qua Lục Cẩn Phàm cũng thật quá đáng, anh gần như bắt nạt cô suốt đêm, cánh tay cô cũng bị đè nặng. Bộ quần áo này cô mới mặc hôm qua sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng chỉ sau một đêm, nó đã trở nên nhàu nhĩ không ra hình thù gì nữa. Ai không biết còn tưởng cô mặc bộ quần áo này đã nhiều ngày chưa thay.
Thấy dáng vẻ ung dung điềm tĩnh như không quá để ý tới bất cứ việc gì của cô, Tô Tri Lam cười nói: “Hẳn là cô Hạ biết tình trạng vết thương của Cẩn Phàm? Vết thương của anh ấy có nghiêm trọng lắm không? Tôi thấy có nhiều người của căn cứ XI canh gác quanh bệnh viện. Nghe nói ngay cả người của Sĩ quan đặc công Ân cũng đã được điều động tới, tôi rất lo lắng cho vết thương của Lục Cẩn Phàm.”
“Lo lắng thì cô trực tiếp đến gặp anh ấy đi, tới chỗ tôi làm cái gì?” Hạ Mộc Ngôn nhếch môi, như cười như không, nhướng mắt nhìn cô ta: “Nếu cô Tô đã quen thuộc với người của căn cứ đến mức như người một nhà, thì hẳn là người bên ngoài khu phòng bệnh cũng không dám ngăn cản cô. Cô thấy cần đến đâu thì cứ đi, chuyện đi thăm bệnh xã giao này cô không cần giải thích với tôi làm gì. Tôi còn chưa khắt khe đến mức ngay cả bạn bè của chồng đến thăm mà cũng khó chịu.”
Tô Tri Lam nhìn Hạ Mộc Ngôn, im lặng một lát mới nói: “Hàng năm căn cứ liên tục nhận thêm người mới, dù sao cũng có vài người không nhận ra tôi. Nếu tôi cứ đi bừa thì cũng hơi bất tiện, chẳng may bị ngăn cản thì xấu hổ lắm!”
Hạ Mộc Ngôn thầm cười nhạt.
Rõ ràng là cô ta đã tới đó rồi, nhưng bị chặn ngoài cửa, ngay cả mặt của Lục Cẩn Phàm cũng không được nhìn thấy.
Xấu hổ thì cũng đã xấu hổ rồi, còn chạy tới đây bám lấy mình làm gì?
Người mới?
Rõ ràng người canh gác bên ngoài khu phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm đều là những người có thâm niên của căn cứ như Phong Lăng. Đám người như A K đã đi theo Nam Hành nhiều năm, sao họ không nhận ra Tô Tri Lam được.
“Cũng đúng, bị người mà mình tự cho là rất quen thuộc chặn ngoài cửa, quả thật rất xấu hổ.” Hạ Mộc Ngôn thản nhiên nói một câu, rồi đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, vừa mở điện thoại đọc tin, vừa hờ hững nói: “Chỗ tôi cũng không có gì thú vị để xem. Hơn nữa, tôi và cô Tô cũng không quen biết gì nhiều, gọi là thăm thì cũng đã thăm xong rồi, không khí trong bệnh viện không tốt, cô nên nhanh chóng về đi! Tôi sẽ nói một tiếng với Cẩn Phàm là cô có tới, tấm lòng của cô, vợ chồng tôi xin ghi nhận.”
Hạ Mộc Ngôn không cần quá lịch sự với cô ta, thậm chí ngay cả một câu khách sáo bảo cô ta tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, cô cũng không thèm nói.