Môi cô lại bị hôn. Người anh cao lớn, chân dài, hoàn toàn không vì cô đang ngồi quá cao mà bị ảnh hưởng mảy may. Ngược lại bây giờ anh không cần phải cưỡng bức nắm cằm Hạ Mộc Ngôn, ép cô ngước mặt lên cao, bởi khuôn mặt cô đã ngang tầm nụ hôn của anh.
Cô ngồi trên kệ bếp, ở cách cô không xa là bếp chưa bật, cách bếp không xa là tủ lạnh, sau lưng còn có ít bát đũa linh tinh. Cô không dám lộn xộn, tư thế cứng ngắc này lại càng khiến anh được nước lấn tới, chỉ trong giây lát đã lại quyến luyến xâm chiếm miệng cô.
Anh buông môi cô ra rồi lập tức tựa vào trán cô, chừa lại cho cô chút khoảng trống để hít thở, đôi mắt đen láy nồng nàn trầm lắng như mực.
Lòng bàn tay anh vỗ nhẹ lên má cô, khóe môi vẽ thành một đường cong: “Chẳng phải em muốn giúp anh sao? Ngồi đây để anh hôn một lúc, hửm?”
Hạ Mộc Ngôn kinh hãi nhìn anh. Đây gọi là giúp đỡ sao?
Hạ Mộc Ngôn bị anh dùng ánh mắt này nhìn ở khoảng cách quá gần, vội vàng giơ tay lên đẩy anh ra: “Đây là phòng bếp, lại còn ở trên kệ bếp thế này…”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh hôn tiếp.
Tay Lục Cẩn Phàm lưu luyến từ má lần đến vai cô, rôi lại xuống đến lưng. Đến khi cả người Hạ Mộc Ngôn run lên, anh vẫn không buông cô ra, mà lại từ từ miết môi cô rồi hôn đến vành tai: “Ngoan ngoãn ở đây cho anh hôn một lúc, chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.”
Sau khi bị hôn, đôi mắt Hạ Mộc Ngôn mờ mịt hơi nước cô cố gắng tập trung nhìn vào một điểm trên vách tường…
Tay của anh đã đang lướt đến… Cô bất chợt giật mình, hậm hực nói: “Lục Cẩn Phàm!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô chợt dùng sức đẩy cánh tay Lục Cẩn Phàm đang ôm bên hông mình ra, rồi lại kiên quyết dùng cả người để đẩy. Quả thật người đàn ông này đang phát huy hết sự trắng trợn sức mạnh của mình ra rồi!
Hạ Mộc Ngôn cảm thấy, ở cả hai kiếp, cô chưa bao giờ thấy Lục Cẩn Phàm trơ trẽn như vậy. Loại chuyện giở trò lưu manh với vợ cũ mà anh cũng có thể làm được!
Không đợi lời mắng chửi của cô tuôn ra khỏi miệng, nụ hôn của anh lại rơi xuống lần nữa, vừa dịu dàng vừa kiềm chế, lại rất đắm đuối.
Đến khi bụng Hạ Mộc Ngôn vang lên một tràng âm thanh quái dị đáng xấu hổ thì nụ hôn kéo dài này mới ngừng lại.
Ánh mắt anh vẫn còn nhuốm màu đen thẫm si mê, hiển nhiên anh không ngờ mình chỉ ngừng lại để hôn cô thôi mà Hạ Mộc Ngôn đã đói đến mức bụng lên tiếng biểu tình.
Hạ Mộc Ngôn vừa giận vừa xấu hổ, nhân lúc anh buông tay ra liền vội vàng tụt từ kệ bếp xuống. Nhưng hai chân còn chưa kịp đáp đất, chưa biết phải nhảy về hướng nào thì anh đã duỗi cánh tay ra ôm lấy hông cô nhấc lên, đặt cô xuống đất.
Nhưng lần này anh thả tay ra rất nhanh. Hạ Mộc Ngôn đang trợn tròn mắt muốn nổi cơn điên thì ánh mắt anh khẽ lay động: “Nếu muốn ăn cơm sớm một chút thì em mau quay về phòng xem phim tiếp đi. Em đứng ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ nấu ăn của anh thôi, cuối cùng có biến thành anh ăn em cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao anh cũng bị đói lâu như vậy rồi, hửm?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô cảm thấy chút lòng biết ơn còn sót với anh đều bay biến hết rồi.
Ở đây mấy ngày, cô thật sự rất thua thiệt!
*** Một tiếng sau, bộ phim cực kỳ nhạt nhẽo trên iPad của Hạ Mộc Ngôn cuối cùng cũng kết thúc. Hạ Mộc Ngôn trở người trên giường, thấy bộ phim nhàm chán đến mức suýt nữa khiến hai mắt cô díp lại ngủ thiếp đi. Nếu không phải vì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì có lẽ cô cứ nằm như vậy mà ngủ rồi.
Khi Lục Cẩn Phàm bê từng món lên bàn ăn, Hạ Mộc Ngôn mới cực kỳ tự giác đứng dậy đi ra bàn ăn rồi ngồi xuống.
Đừng nói là rửa bát, bây giờ đến cả việc bê món ăn hay lấy bát lấy đũa ra bàn cô cũng không chịu giúp anh. Bởi vừa rồi cô đứng ở cửa phòng bếp nói muốn giúp một tay, cuối cùng anh lại có ý định muốn quấy rối.
Đến khi bát đũa cũng được Lục Cẩn Phàm đưa tới, Hạ Mộc Ngôn cầm đũa lên lập tức ăn cơm, còn không thèm khách sáo mời một câu.
Anh nheo mắt nhìn xuống, thấy ánh mắt chăm chú nhìn vào từng món và sự thỏa mãn khi ăn của cô, anh khẽ cong khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.
Nếu không phải vì cô còn chút lưu luyến với những món ăn anh tự tay nấu, thì e rằng anh khó mà thuận lợi đưa cô về đây dưỡng thương được.