Nhưng vấn đề bây giờ là, rốt cuộc khi nào cô sẽ tỉnh lại.
Cho đến khi Bác sĩ Wendelll đi rồi, Lục Cẩn Phàm mới nhìn ngón tay đã trở về trạng thái bất động lần nữa của Hạ Mộc Ngôn. Anh tiếp tục nắm chặt ngón tay cô theo thói quen.
Chưa đến một tháng mà trái tim và sức lực Lục Cẩn Phàm đã tiều tụy như vậy. Thế mà Hạ Mộc Ngôn của ba năm trước, suốt hai tháng trời chẳng thể nhìn thấy mặt anh, sau khi vất vả đợi anh tỉnh lại thì phải đối mặt với một Lục Cẩn Phàm vời vợi xa cách. Khi đó trong lòng cô tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở bên cạnh anh.
Dù trong lòng cô có điên cuồng đến đâu thì cũng bị biểu hiện bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh của cô đè ép xuống.
Lần đầu tiên, Lục Cẩn Phàm thấy hoài nghi về những gì anh đã làm vì nghĩ sẽ tốt cho cô kia. Nếu có thể làm lại tất cả, anh sẽ ôm cô thật chặt vào lòng ngay sau khi mở mắt ra vào ba năm trước.
Anh cúi đầu hôn lên ngón tay cô, tiếng nói khàn khàn vừa thấp vừa trầm: “Đều là lỗi của anh.”
*** Một tháng sau, chuyến bay từ Los Angeles đáp xuống sân bay Hải Thành.
Lục Cẩn Phàm bế Hạ Mộc Ngôn ra khỏi sân bay, nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, quay mặt về phía người phụ nữ vẫn luôn nhắm mắt bất động, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, chúng ta về nhà rồi. Đã bay mười mấy tiếng đồng hồ, em cần phải đến bệnh viện để Tần Tư Đình kiểm tra trước, sau khi đảm bảo mọi chuyện đều ổn thì chúng ta sẽ về Ngự Viên. Anh đã gọi đám người chị Trần trở về, mọi người sẽ ở bên cạnh em.”
Lục Cẩn Phàm ngồi ôm cô trong xe, Thẩm Mục đến sân bay đón người cũng không nhiều lời, lái xe rời khỏi sân bay.
Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng Lục Cẩn Phàm không hề phản kháng hay có bất cứ cử động nào. Mặc dù vài ngày trước khi trở về Hải Thành, Bác sĩ Wendelll nói cô đã khôi phục ý thức rất nhiều, chỉ là đến nay vẫn chưa hề tỉnh lại. Vết thương bị đạn bắn đã khép miệng, nhưng dù sao nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, không thể vận động mạnh, ít nhất phải nghỉ ngơi vài tháng.
Vết thương bị đạn bắn không phải là chuyện đùa, cho dù là thành viên căn cứ XI làm nhiệm vụ ở đất nước loạn lạc phương Tây bị đạn bắn trúng chỗ hiểm thì tỷ lệ sống sót cũng rất ít ỏi. Vị trí Hạ Mộc Ngôn bị thương lại gần với chỗ hiểm, bảo vệ được mạng sống đã là kỳ tích lắm rồi.
Mọi thứ đều cần thời gian.
Trong thời gian chờ đợi, đối với Hạ Mộc Ngôn mà nói, bệnh viện Los Angeles lạnh lẽo không phải là nơi thoải mái.
Chi bằng trở về Hải Thành, để cô trở về nơi mình yêu thích nhất, được những người thân thuộc và tin tưởng nhất bầu bạn chăm sóc.
Về đến Ngự Viên, đám người chị Trần đang đứng đấy chờ, thấy Lục Cẩn Phàm bế Hạ Mộc Ngôn xuống xe, họ liền vội vã ra đón.
“Ông Lục, bà chủ, cô ấy…” Trước khi được mời về Ngự Viên, chị Trần đã từng hỏi han cặn kẽ chuyện của Hạ Mộc Ngôn, biết cô bị thương nặng ở Los Angeles, hơn nữa còn hôn mê một tháng thì trong lòng lo lắng không thôi.
Bây giờ rốt cuộc cũng gặp được người, nhưng lại chỉ thấy cô để mặc cho Lục Cẩn Phàm bế, chẳng hề nhúc nhích hay có bất kỳ phản ứng nào, trong phút chốc, mắt chị đã đỏ ửng: “Bà chủ…”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, bế Hạ Mộc Ngôn bước vào trong.
Về tổng thể của Ngự Viên, cho dù là kiến trúc biện thự và khuôn viên hay là đồ đạc trang trí nội thất thì đều thay đổi hết, nhưng thoạt nhìn phong cách này lại phù hợp với phong cách hai người họ hơn.
Chị Trần và những người giúp việc khác đều vội vã vào theo.
Lục Cẩn Phàm đặt Hạ Mộc Ngôn xuống sofa, ngón tay với khớp xương rõ ràng đan vào mái tóc dài của cô.
Sau đó, lúc Hạ Mộc Ngôn ngồi yên không nhúc nhích tựa lên sofa thì anh cúi người ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy bàn tay cô.
“Mộc Ngôn, về nhà rồi.”
***
Sau khi Hạ Mộc Ngôn được đưa về Hải Thành, bởi vì có đám người chị Trần chăm sóc mà cuối cùng Lục Cẩn Phàm đã gần hai tháng không để ý đến mọi sự lớn nhỏ trong công ty nay đã bắt đầu cân nhắc đến lịch trình làm việc.
Song, mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, không tham dự bất kỳ cuộc xã giao nào, toàn bộ đều giao cho cấp dưới xử lý. Anh ngủ chung với Hạ Mộc Ngôn ở phòng ngủ chính. Ban ngày có chị Trần và người giúp việc đút cho cô ăn đúng giờ, ban đêm có Lục Cẩn Phàm tự tay đút nước cho cô. Cho dù cô vẫn luôn hôn mê không tỉnh nhưng anh chẳng để cô phải chịu một chút ấm ức nào.