Chồng cô ta là con trai cả trong một gia đình chính trị ở Argentina. Rất nhiều chính trị gia của Argentina phải cố gắng cầu cạnh Tập đoàn Shine thì mới có được dự án hợp tác du lịch này. Dù sao thì cả thế giới cũng biết Trung Quốc là một quốc gia rất phát triển về du lịch, nên quốc gia nào cũng rất muốn làm ăn với các công ty người Hoa lớn. Hơn nữa, trong hai năm gần đây hòn đảo này vô cùng hưng thịnh, cũng là trọng tâm phát triển du lịch của Argentina. Nếu bây giờ Tập đoàn Shine muốn hủy hợp đồng thì không chỉ ảnh hưởng đến công việc hiện tại của anh ta trên đảo, tiền lương tổn thất cả mấy chục triệu một năm, mà thật sự còn làm thui chột cả định hướng phát triển du lịch của Argentina. Sau khi quay về, e rằng anh ta sẽ phải gánh trách nhiệm không nhỏ, còn chưa chắc có thể ngóc đầu lên được nữa hay không.
Yiyi cũng hiểu được mức độ hệ lụy nghiêm trọng này, trong nháy mắt cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
Đến khi Lục Cẩn Phàm tắt máy, Yiyi vẫn còn thẫn thờ…
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn cô ta: “Ngoài ra, toàn bộ tài khoản dưới tên hai người sẽ bị đóng băng trong năm phút nữa. Hai vợ chồng anh xưng hùng xưng bá ở hòn đảo này quá lâu rồi, cần phải điều tra rõ ràng ngọn nguồn tài sản của hai người. Còn toàn bộ bánh trong tiệm bánh kem này cũng được xem là một món nợ nữa mà hai người phải gánh.”
Anh quay sang nhìn đám nhân viên cửa tiệm đang đứng nơm nớp lo sợ: “Nếu không muốn trở thành người bị liên lụy, thì lập tức thống kê toàn bộ chi phí của loạt bánh này giao cho cô ta, hạn cho cô ta phải thanh toán toàn bộ món nợ trong vòng hai mươi tư tiếng. Nếu không, Tập đoàn Shine có quyền niêm phong cửa tiệm này, đồng thời giao toàn bộ nhân viên cho Cục Thanh tra thương mại. Tên của các người cũng sẽ bị ghi vào đơn khiếu nại gửi đến Cục Bảo vệ người tiêu dùng Argentina.”
Trong nháy mắt nhân viên cửa tiệm như vừa bị mắc nghẹn một quả trứng gà!
Nét mặt Yiyi đã uất nghẹn không nói được thành lời.
Hạ Mộc Ngôn kéo áo Lục Cẩn Phàm, dùng ánh mắt năn nỉ anh.
Lục Cẩn Phàm biết cô không muốn tiếp tục ở lại đây, nên sau khi giải quyết hết mọi chuyện thay cô thì cũng không nói thêm nhiều mà dắt tay cô quay người bước ra ngoài. Sau khi biết được thân phận của Lục Cẩn Phàm, không ai trong số những người đứng ngoài cửa vây xem dám chặn đường, tự giác đứng tránh sang một bên nhường đường.
Lục Cẩn Phàm đưa Hạ Mộc Ngôn đến quán trà sữa đối diện. Lúc này cô mới nhìn thấy có một tách cà phê và ly trà sữa trên chiếc bàn tròn gần cửa sổ quán trà.
Hóa ra vừa rồi anh đứng xếp hàng mua trà sữa ở đây, có lẽ khi mua xong, quay lại không nhìn thấy cô nên mới đi tìm.
Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống nâng ly trà sữa lên uống một ngụm, rất ngọt. Tâm trạng được tháo gỡ rất nhiều nên cũng nhẹ nhõm ngay, cô ngước lên nhìn anh: “Thâm Thâm, vừa rồi không phải em lại mang phiền phức đến cho anh chứ?”
Anh cong môi, ôn hòa nói: “Không, nhưng có vài người quen thói không biết phải trái, tự mình tìm đường chết.”
Hạ Mộc Ngôn nửa hiểu nửa không nhìn anh, cảm thấy dường như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến họ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm bánh ở đối diện sắp bị niêm phong.
Không biết Yiyi và chồng cô ta đang cãi cọ chuyện gì. Người đàn ông người Argentina lúc nãy không dám lên tiếng bây giờ còn tát Yiyi đang hoảng loạn một cái, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Yiyi lại bị nhân viên cửa tiệm bám lấy đòi tiền, vô cùng chật vật, thêm vào đó lại có không ít người đứng ngoài hóng chuyện chỉ chỏ phê phán.
Hạ Mộc Ngôn vừa uống trà sữa vừa xem tình hình bên kia.
“Em muốn ăn bánh kem hả?” Lục Cẩn Phàm hỏi.
Cô vừa cắn ống hút trên ly trà sữa vừa lắc đầu: “Hôm nay không muốn, để hai ngày nữa đi. Vừa rồi ngửi thấy mùi bơ dưới đất mà buồn nôn quá, bây giờ em chẳng muốn ăn chút nào cả.”
Anh khẽ cười, “Hai ngày nữa là sinh nhật em, anh vốn định dẫn em đi tìm một tiệm bánh kem thủ công để cùng nhau làm bánh. Thế mà giờ em lại có vẻ chán bánh kem thế này thì chúng ta không đi nữa.”
Mắt Hạ Mộc Ngôn chợt sáng lên, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Cùng nhau làm bánh kem hả? Em muốn làm! Đúng là em chưa bao giờ làm cả! Em không biết đâu!”
Anh khẽ nhếch môi: “Chẳng phải vừa rồi em than buồn nôn còn gì?”
“Đó là vì mùi bánh kem ở trong đó nồng quá, qua hai ngày là hết rồi.” Hạ Mộc Ngôn vươn tay ra nắm ngón tay anh nài nỉ: “Thâm Thâm, em muốn làm bánh kem… muốn làm bánh kem, muốn làm bánh kem…”
Cô vừa nói vừa tựa cằm lên bàn, nét mặt háo hức, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh: “Em muốn đi làm bánh kem…”