Chẳng qua bây giờ Hạ Mộc Ngôn chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi. Lúc trước ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm, cô ta được bảo vệ chặt chẽ, giờ đây không phải phải tự lực cánh sinh chứ là gì.
Hạ Mộng Nhiên che giấu sắc mặt: “Chị, em biết chị không muốn bị ai bàn tán chuyện của mình…” Câu nói này của cô ta khiến người ta suy đoán Hạ Mộc Ngôn có quá khứ gì đó không sạch sẽ. Dù sao thì một cô gái còn trẻ thế này mà có thể đặt chân vào giới kinh doanh đã là chuyện không đơn giản, cô lại còn có thể khiến Tập đoàn MN chen chân vào top mười công ty người Hoa hàng đầu trên toàn cầu lại càng không phải điều giản đơn.
Không đợi Hạ Mộng Nhiên nói xong, Hạ Mộc Ngôn đã ngắt lời cô ta: “Nếu các vị thật sự muốn biết lịch sử lập nghiệp của tôi, vậy thì phiền đợi đến tháng sau, khi cuốn sách tôi viết được xuất bản, hãy đến tiệm sách đọc thử.”
Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng để túi xách của mình trước gương trang điểm, giọng điệu chậm rãi thản nhiên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không nói nên lời: “Trước khi về nước đã từng có nhà xuất bản trong nước liên hệ với tôi, mời tôi lấy danh nghĩa nữ doanh nhân viết một cuốn sách liên quan đến tiểu sử dốc lòng lập nghiệp. Trong sách sẽ viết chi tiết về quá trình lập nghiệp của tôi và giữa đường gặp được các nhà đầu tư cùng quý nhân nào. Đương nhiên tôi không thích nghe những lời bàn tán ác ý chỉ dựa theo phỏng đoán từ bản thân các cô. Nếu các cô thật sự tò mò về kinh nghiệm của tôi, tôi không ngại tặng các cô mấy quyển mang về nhà đọc đâu.”
Thấy nụ cười của Hạ Mộc Ngôn thản nhiên nhưng lại khiến người ta rất chói mắt, mấy cô gái vây quanh ghế sofa nhất thời không phản bác được, thậm chí cảm xúc rối bời.
Họ không ngờ Hạ Mộc Ngôn không chỉ thuận lợi trên con đường kinh doanh, mà còn xuất bản cả sách.
Giọng nói hờ hững và lạnh tanh của Hạ Mộc Ngôn lại vang lên lần nữa, cô nhấc ngón tay, như có như không gõ nhẹ lên bàn trang điểm mấy lần, nói trúng tim đen: “Hạ Mộng Nhiên, muốn bám lấy chị gái thì cũng phải xem mình có đủ tư cách hay không. Cô đã từng luôn mồm nói giữa tôi và cô không có quan hệ máu mủ, thế mà bây giờ lại muốn đạp lên đầu tôi. Tiếng chị này, e rằng tôi không có phúc để nhận rồi.”
Hạ Mộng Nhiên ngước mắt lên, trông thấy Hạ Mộc Ngôn đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Cô ta hoàn toàn không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại thẳng thừng thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình và nhà họ Hạ không có quan hệ máu mủ. Cô ta luôn nghĩ Hạ Mộc Ngôn rất để ý đến chuyện này. Kết quả, không ngờ cô lại… thản nhiên như thế… Lòng Hạ Mộng Nhiên thấp thỏm không yên.
Xem ra, trước đây Hạ Mộc Ngôn đã không dễ đối phó, bây giờ trải qua mấy năm tôi luyện, trái tim cô ngày càng lạnh lẽo và sắt đá hơn. Trước kia có lẽ cô rất để ý đến đạo lý đối nhân xử thế. Còn bây giờ, cô thật sự chẳng muốn bận tâm đến chuyện gì.
Những người bên cạnh đều ngạc nhiên, tỏ vẻ như muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa.
Vốn dĩ trong giới danh gia vọng tộc này không hề tồn tại tình bạn thật sự, huống chi tất cả những người này hôm nay đều mới gặp nhau. Vừa rồi bọn họ chỉ tình cờ tán gẫu tâng bốc nhau vài câu mà thôi, nếu thật sự đào sâu vào, đừng nói đến việc có thể kéo Hạ Mộc Ngôn xuống nước được không, đoán chừng bản thân cũng chẳng kiếm chác được gì.
Hạ Mộng Nhiên lấy lại tinh thần, đột nhiên không nói gì nữa, chậm rãi vuốt tóc trên vai, nói khẽ: “Làm lại tóc giúp tôi đi, lát nữa tôi phải thay lễ phục. Tối nay còn phải đến khu nghỉ mát, đoán chừng sẽ không dẫn thợ trang điểm theo được, đến lúc đó tôi cũng không tiện thay đổi kiểu tóc.”
Hai cô thiên kim danh giá kia thấy Hạ Mộng Nhiên không có ý định nói tiếp, lúc này lại nhìn qua Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộng Nhiên không cố ý chọc ghẹo nữa, Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng nói thêm gì. Lúc Hạ Mộng Nhiên ngồi bên bàn trang điểm, cô chỉ bình tĩnh ngồi bên kia: “Không phải có hai thợ trang điểm sao? Phiền phân tới đây một người làm lại tóc giúp tôi luôn, cảm ơn.”
Giọng Hạ Mộc Ngôn rất lạnh nhạt và bình tĩnh. Hai cô thợ trang điểm nhìn nhau, một trong hai vẫn có thể nhìn ra khí thế của ai mạnh hơn, liền đi tới chỗ Hạ Mộc Ngôn trước, vừa tháo chiếc kẹp nhỏ ẩn trong tóc giúp cô, vừa nói: “Hạ tổng, cô muốn làm kiểu nào.”
“Chải bung hết ra, trông đơn giản chút là được.”
“Vâng.”
Thấy Hạ Mộc Ngôn không hề bị ảnh hưởng, đã thế còn có thể bình tĩnh không coi ai ra gì mà gọi thợ trang điểm qua làm tóc, Hạ Mộng Nhiên liếc về phía cô qua gương.
Hạ Mộc Ngôn không nhìn cô ta, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mỗi người một chiếc gương thế này, mặc dù cả hai không nói chuyện, nhưng người sáng suốt đều nhận ra Hạ Mộng Nhiên ít nhiều gì vẫn không cam lòng, còn Hạ Mộc Ngôn thì mặc kệ gió từ Đông Nam Tây Bắc thổi tới, vẫn bất động bình tĩnh.
Phụ nữ bẩm sinh đã thích thù địch với những cô gái xinh đẹp hoặc cao quý hơn mình, hơn nữa các cô còn giỏi gây chiến. Hơn nữa họ còn rất thích châm lửa thổi ngòi, vừa có thể nhìn thấy người khác đấu đá lẫn nhau, lại vừa có thể ở bên ngoài hóng chuyện.
Hai cô thiên kim đứng bên cạnh lại không vội làm tóc, mà chỉ soi gương tô son, làm như lơ đãng nói: “Cô Hạ, viên kim cương hồng cô đang đeo là viên kim cương được bán ở buổi đấu giá tại Edinburgh* vào năm ngoái với giá 88 triệu đó ư? Lúc đó có rất nhiều người suy đoán rốt cuộc viên kim cương này sẽ rơi vào tay ai, không ngờ hôm nay cô lại đeo nó trên người, thật là khiến người ta ghen tị muốn chết.”
(*) Thủ đô của Scotland.