“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tuy Hạ Mộc Ngôn buồn ngủ nhưng cơ thể vẫn quá nhạy cảm với từng va chạm nhỏ của anh.
Hơn nữa cô khÔng Lục quần áo nên hơi lạnh trong phòng cứ phả lên da càng làm cô nhạy cảm hơn.
Anh vốn muốn bế cổ về phòng ngủ, nhưng Hạ Mộc Ngôn khÔng Lục quần áo nền ngượng nghịu vùng vẫy trong lòng anh.
Anh đang trần tỉnh kiềm chế thì cuối cùng lại không kiểm soát được.
Mặc dù một tháng không đụng vào cô cũng không đến nỗi anh bị nửa người dưới hành hạ.
Nhưng một khi cô nhóc này cứ dính vào lòng anh như vậy thì chỉ trong nháy mắt, một Lục Cẩn Phàm đã từng tự cho mình là người vô cùng tự chủ đã không còn tồn tại.
Anh chợt cúi xuống hôn cô, động tác của anh còn nôn nóng hơn dự đoán của Hạ Mộc Ngôn.
Họ còn chưa kịp đi đến phòng ngủ, thì anh đã đặt cố lên chiếc bàn có vài cuốn sách phía sau ghế sofa.
Mặc dù từ trước đến giờ tác phong trên giường của người đàn ông này chưa bao giờ dịu dàng lãnh đạm như vẻ ngoài lịch sự của anh, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn khó lòng cưỡng lại được: “Lục Cẩn Phàm…
Anh nhẹ một chút…” Anh cúi đầu hôn cô, mơ màng ừ một tiếng, nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Cô lại kêu lên phản đối: “Chúng ta về phòng ngủ đi.” Anh vẫn vấn vít hôn lên môi cô, khàn giọng cười: “Anh không nhịn được, không đợi nổi.” Hạ Mộc Ngôn:“..
Chỉ cách phòng ngủ có vài bước chân thôi, đến mức như vậy sao?”
“Tính cả nửa tháng trước sinh nhật em, anh đã nhìn một tháng rưỡi rồi.
Em nói có đến nỗi không?” Hơi thở nóng rực trầm khàn của anh dán sát vào tai cô.
Anh hôn lên vành tai, gặm nhấm điểm nhạy cảm ở tại cô: “Em tưởng chồng em là thần thánh, có thể trơ mắt nhìn em tắm xong rồi đóng cửa đi ngủ hả?”
“Nhưng ở đây vừa lạnh vừa cứng.” Hạ Mộc Ngôn bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đắm đuối cũng cảm giác như cả người bị thiêu đốt.
Nét mặt mạnh mẽ như thể mình vẫn còn rất tỉnh táo bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cô đã nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ rồi bùng lên trong nháy mắt.
Cô vừa nói xong thì cánh tay của anh đang đè cô khẽ dùng lực, lập tức cả người cô bị anh dựng lên, chỉ trong nháy mắt anh đã tựa người vào mép bàn, ôm cô vào lòng.
Anh nắm cằm cô, hôn không hề dịu dàng, cạy rằng mỗi cô ra mà chiếm đoạt.
Thậm chí cơn càn quét này còn dữ dội hơn bình thường.
Anh cuốn lưỡi cô vào trong miệng mình, hôn từng chút từng chút, không bỏ qua một phân tác nào của cô.
Đúng là đã trải qua một thời gian không gần gũi, Hạ Mộc Ngôn cứ tưởng rằng mình rất thờ ơ với chuyện này.
Tuy rằng lần nào bị Lục Cẩn Phàm trêu chọc thì cuối cùng cô cũng mất tự chủ, nhưng ít nhất cũng xem như hai người đã trải qua giai đoạn khó lòng tách rời nhau.
Khoảng thời gian ngắn ngủi không ở bên nhau này cũng không phải vấn đề gì lớn…
Nhưng đột nhiên anh lại kích động khác thường như thế này, hơn nữa lại còn ở địa điểm này…
tư thế này…
Lục Cẩn Phàm hiển nhiên quan tâm đến việc cô đã không thân mật một thời gian rồi, nên tuy rằng đang ở trạng thái tên đã lắp vào cung, nhưng anh vẫn nhẫn nại buông cô ra, tỉ mỉ hôn liên tục lên cần cổ và tai cô.
Anh ngậm lấy vành tai cô, cắn lên xương quai xanh, rồi lần dọc xuống dưới.
Hạ Mộc Ngôn bị kích thích đến ửng hồng vành mắt, âm thanh vỡ ra, dần dần bị cuốn vào cơn xoáy mê muội làm cô cong người lùi lại.
Ánh đèn của phòng khách chiếu sáng lên da thịt trắng nõn tinh tế không chút che đậy của cô.
Cô khàn giọng khẽ nói: “Đừng…
nhột…” Anh không buông ra, tay trượt xuống đôi chân trắng nõn của cô.
Hạ Mộc Ngôn rên lên, từng tiếng vỡ vụn nức nở: “Lục Cẩn Phàm…”
“Gọi anh là gì?” Tay Lục Cẩn Phàm ngừng lại, âm u liếc cô.