“Đủ rồi.” Hạ Mộc Ngôn đã mất kiên nhẫn từ lâu: “Tôi không còn tâm trạng ở đây đóng vai chị em thân thiết với cô.” Vẻ mặt Hạ Mộng Nhiên chấn động.
Cô ta biết Hạ Mộc Ngôn thật sự sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta, vì vậy cô ta lập tức nổi giận đùng đùng, bắt đầu la hét: “Sau khi chị gả vào nhà họ Lục thì không xem ai ra gì nữa đúng không? Đầu tiên đột nhiên chị không cho em đến Ngự Viên, sau đó lại để phòng em hết lần này đến lần khác.
Lúc trở về nhà họ Hạ chị cũng toàn nhắm vào em! Em không vui, cho nên lần đó ở nhà họ Lục mới có ý để chị mất mặt đấy.
Chỉ vì như vậy mà chị ghi hận em sao!”
“Hạ Mộng Nhiên, cô đúng là có tài vừa ăn cướp vừa la làng.” Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng trào phúng: “Chẳng lẽ trong lòng cô chưa từng nghĩ vì sao tôi không cho cổ đến Ngự Viên?” Hạ Mộng Nhiên biến sắc, đôi mắt trở nên phòng bị, nhìn Hạ Mộc Ngôn.
“Cô cho rằng cô gửi vài tin nhắn cho Lục Cẩn Phàm thì anh ấy sẽ đọc sao? Cô nghĩ rằng tôi đã uống bao nhiêu viên thuốc mà bác sĩ tâm lý kia kê đơn? Cô tưởng không ai hay biết thủ đoạn nho nhỏ này của cô sao?” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa cụp mắt, cười khẩy.
Hạ Mộng Nhiên sửng sốt, cánh môi run rẩy, nhất thời không có lời nào để phản bác.
Hạ Mộc Ngôn bước tới trước mặt cô ta, nhìn cô em gái ruột với khoảng cách cực gần.
Sau đó, khóe môi cô lộ ra nụ cười vừa bí hiểm vừa lạnh lẽo.
Thầy cô cười như vậy, Hạ Mộng Nhiên chợt vô thức lùi về sau để phòng.
Nhưng nữ vệ sĩ đó đột nhiên sáp đến gần, Hạ Mộng Nhiên cả kinh, lập tức hét lớn: “Các người muốn làm gì?”
Phong Lăng lưu loát đẩy mạnh Hạ Mộng Nhiên lên bức tường đổ nát phía sau.
Hạ Mộc Ngôn không đợi Hạ Mộng Nhiên thét lên mà đã vô cảm xoay người bỏ đi.
Hạ Mộng Nhiên bị đẩy mạnh lên tường, lưng bị va đập đau, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta hoảng sợ nhìn chòng chọc cô gái tóc ngắn trước mắt: “Tôi cảnh cáo cô, đừng chạm vào tôi! Nếu các người làm gì tôi, có tin tôi đi kiện không! Kiện đến mười tám đời tổ tông nhà cô cũng không được yên ổn!”
Phong Lăng hờ hững, liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi còn chưa ra tay, cô kêu la cái quái gì?” Trong chớp mắt, sắc mặt Hạ Mộng Nhiên thoắt đỏ thoắt trắng, hai bàn tay siết chặt quần áo.
Cô ta sợ mình bị đánh nên khẩn trương đến nỗi khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.
“Đừng lo, Bà Lục không có ý định lấy mạng cô.” Phong Lăng cười khẩy: “Lòng hiếu kỳ của cô Hai nhà họ Hạ quá mạnh, dù sao cũng không thể để cô đi một chuyến uổng phí.
Nếu đã đến thì cô đừng vội ra về.”
“Cô, cô có ý gì…” Ánh mắt rét lạnh của Phong Lăng đông cứng Hạ Mộng Nhiên, môi cô ta run rẩy không ngừng.
Phong Lăng lấy điện thoại di động của Hạ Mộng Nhiên trong túi ra.
Cô ta vừa thấy đã lập tức muốn giơ tay cướp lại: “Trả cho tôi!”
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào thì chiếc điện thoại trong tay Phong Lăng đã trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Cô ta không thể nào chụp kịp.
Hạ Mộng Nhiên thấy không ổn, vội vã cúi người nhặt lên.
Bất chợt Phong Lăng giơ chân đạp một cú lên chiếc điện thoại, lập tức tiếng màn hình vỡ vụn vang lên từ chân cô.
Hạ Mộng Nhiên nhìn thấy cảnh này thì cả người phát run.
Cô ta chậm chạp ngước mắt lên, cố nén tiếng khóc sắp bật ra, người run như cầy sấy, lùi về phía sau đề cao cảnh giác, lưng đụng vào vách tường.
“Cô biết đây là chỗ nào không?” Phong Lăng lên tiếng, giọng nói vẫn rét lạnh như cũ.
Hạ Mộng Nhiên vô thức nhìn xung quanh một vòng, chột dạ trả lời: “Đây là khu chung cư bị dỡ bỏ đã lâu.” Vóc dáng Phong Lăng rất cao, cô nhìn cô ta từ trên xuống: “Nơi này đã dỡ bỏ nhiều năm nhưng lại chẳng có một nhà đầu tư nào đến xây dựng.
Cô Hạ đây có nghe nói đến lý do chưa?” Vẻ mặt Hạ Mộng Nhiên chuyển dần từ sợ hãi sang hoảng loạn, cô ta trợn mắt nhìn Phong Lăng.
Nếu cô ta nhớ không lầm, mười mấy năm trước nơi này là một khu chung cư mới, rất nhiều người chuyển vào đây ở.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì nơi này phát sinh tin đồn ma quỷ và các sự việc dị thường, khiến cho rất nhiều người vội vã chuyển đi.