Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn méo xệch.
“Ôi trời.
Xem ra tuy tay cậu bị thương nhưng mặt vẫn ửng hồng thế này, chắc chắn là kiểu được tưới đẫm nước.
Mình thấy Lục Cẩn Phàm vô cùng thật lòng với cậu.
Đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào thèm muốn Lục Cẩn Phàm cũng phải nổi máu ghen ngút trời, tức muốn điên.
Đáng đời! Dám ôm mộng dòm ngó đến cả người đã có vợ thì có ngày tự ngược thôi!”
“Ngôn Ngôn, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ.
Bây giờ Lục Cẩn Phàm vẫn là của cậu.
Nhưng có quá nhiều người muốn tha miếng mồi béo bở này, cậu nhất định phải nắm anh ta thật chặt, đừng để mất anh ta.”
Hạ Mộc Ngôn liếc cô một cái: “Mình tốt đẹp hoàn hảo thế này, sao cậu phải lo chứ?”
“Đấy là mình cảnh báo cậu! Không cẩn thận thì mồi của mình bị sói tha đi đâu mất cũng không biết!”
***
Ba ngày sau, vết thương trên tay Hạ Mộc Ngôn đã khép lại.
Chỉ trừ hai vết thương sâu trong lòng bàn tay không thể dính nước ra thì bây giờ tay cô đã có thể cử động bình thường.
Chỉ có lớp da trong lòng bàn tay vẫn cần thời gian để hồi phục.
Tuần sau giáo sư ở Đại học T sẽ khai giảng khóa học.
Trước tiên Hạ Mộc Ngôn về nhà giải quyết chuyện của Thẩm Hách Như trước.
Kiếp trước cô không thể ngăn cản chuyện ba vì sức khỏe suy kiệt mà qua đời, kiếp này cô nhất định không để cho âm mưu của Thẩm Hách Như được như ý.
Hạ Mộc Ngôn gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Văn báo mình sẽ về nhà trước.
Thế nhưng buổi tối cô mới về đến nhà họ Hạ thì đã nhìn thấy Hạ Mộng Nhiên đang sửng cổ đứng ở phòng khách.
Hai chị em đối mặt với nhau, Hạ Mộc Ngôn rất bình tĩnh, chỉ có Hạ Mộng Nhiên tức giận, thậm chí còn kích động bất chợt bước ra cản đường Hạ Mộc Ngôn: “Quy Ngôn! Chị còn có gan quay về nhà họ Hạ à! Chị có ý gì, lần trước chị quẳng tôi lại ở cái nơi quỷ quái kia, hại tôi suýt nữa mất nửa cái mạng! Chị nham hiểm ác độc như vậy, bây giờ muốn chạy đến trước mặt ba giả vờ làm người tốt sao? Loại người hai mặt như chị sao lại ác độc như vậy?”
“Hai mặt à?” Hạ Mộc Ngôn nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập oán hận và chỉ trích của Hạ Mộng Nhiên mà bật cười: “Cô chắc là không phải đang tự nói mình đấy chứ?”
“Nham hiểm ác độc, cô nói ai vậy? So với cô, tôi làm sao xứng được với mấy từ này? Mua chuộc bác sĩ tâm lý để kê đơn thuốc làm suy nhược tinh thần của chị gái mình, ai có thể nham hiểm hơn cô? Thừa dịp tâm trạng tôi không ổn định mà ngày ngày xúi bậy tôi ly hôn, thậm chí xúi giục tôi dùng đến cách tự tử để ép Lục Cẩn Phàm, còn ai có thể độc ác hơn cô?” Hạ Mộc Ngôn phản bác lại không chút nể nang, lại càng vì Hạ Hoằng Văn đã đứng sau lưng Hạ Mộng Nhiên từ bao giờ mà nghiên từng chữ, trách mắng cô ta, không giữ gìn chút nào.
Quả nhiên nghe thấy những lời này, mặt Hạ Mộng Nhiên trắng bệch nhưng vẫn lập tức hùng hồn: “Chị vô duyên vô cớ sao lại đổ những chuyện này lên đầu tôi? Tôi làm sao biết bác sĩ kê đơn thuốc gì cho chị.
Chị mới là người có bệnh, không phải tôi! Ai biết có phải đầu óc chị phát rồ nên mắc bệnh ảo tưởng hay không!”
Hạ Mộng Nhiên nổi giận đùng đùng nói tiếp: “Hơn nữa chị có tự tử đâu, tôi xúi giục chị lúc nào? Chị có bằng chứng không? Đều là chuyện chị tự tưởng tượng ra, đừng có vu oan cho tôi!”
Nhớ đến kiếp trước mình ngồi trong bồn tắm vì mất quá nhiều máu mà kiệt sức không đứng dậy nổi, Hạ Mộc Ngôn chỉ hận không thể tát một bạt tai nữa lên mặt Hạ Mộng Nhiên.
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Tôi không muốn phí lời với cô.
Cút ngay! Chó ngoan không chặn cửa.”
“Chị chửi ai đấy?”
“Lần trước ở nhà họ Lục, vì giữ thể diện cho ba mà tôi không trở mặt với cô ngay trước mặt mọi người.