Hạ Mộc Ngôn: “…”
Chậm một chút?
Rõ ràng anh đổi cách thong dong để giày vò cô đây mà!
Hạ Mộc Ngôn khó chịu vì động tác giày vò của anh đột nhiên chậm lại, toàn thân tê dại, bỗng ưỡn người lên phối hợp.
Lục Cẩn Phàm nhướng mày, đột nhiên thụt lùi lại theo động tác của cô.
Cô càng chủ động tới gần, anh càng thụt lùi về sau.
Cứ tới tới lui lui như thế mấy lần, Hạ Mộc Ngôn bị anh chọc giận, liền đưa tay đẩy anh một cái thật mạnh: “Vô lại! Anh cố ý!”
Thấy cô ngay cả nổi giận cũng quyến rũ, Lục Cẩn Phàm nhếch môi, bất ngờ tiến sâu vào trong.
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn còn định đẩy anh ra, nháy mắt lại vì động tác này mà rên rỉ một tiếng, rốt cuộc không nói được câu nào mà trừng mắt nhìn anh.
Hồi lâu sau cô mới miễn cưỡng thở ra một hơi, yếu ớt khàn giọng lên án: “Thật là bị vẻ ngoài của anh lừa mà, đúng là đồ cầm…thú…”
Lục Cẩn Phàm cười nhẹ: “Em Lục thế này trước mặt anh, nếu anh không làm gì thì còn không bằng cầm thú.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô không phản bác được!
***
Hai tiếng sau, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng có thể rời giường để ăn cơm. Lục Cẩn Phàm chu đáo đẩy xe thức ăn mà nhân viên phục vụ của khách sạn đưa vào đến bên giường cho cô, tránh để cô xuống giường mà bị đau.
Dù sao bây giờ chân cô cũng thật sự đang run rẩy.
“Sau này, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải hỏi anh trước, đừng suy nghĩ lung tung rồi buồn một mình, nhớ chưa?” Lục Cẩn Phàm đưa đồ ăn cho cô, ánh mắt nghiêm túc giống như cái tên lưu manh ban sáng không phải là anh vậy.
Hạ Mộc Ngôn cắn miếng nấm kim châm thơm ngon, ngước lên nói: “Hôm qua là tại em không biết rõ tình hình, là em sai, nhưng anh cũng nên nhắc nhở em trước. Nếu anh không nói, đổi lại là người phụ nữ khác thì đã không chấp nhận được rồi.”
Lục Cẩn Phàm nhướng mày: “Vẫn còn sức tranh luận đúng sai với anh à?”
Hạ Mộc Ngôn: “Hết sức rồi!”
Anh cười, không trêu cô nữa mà để cô yên tâm ăn cơm.
Đến khi Hạ Mộc Ngôn ăn no, Lục Cẩn Phàm mới chậm rãi lên tiếng: “Còn nhớ tối qua đã hứa gì với anh không?”
“Hả? Em đã hứa gì nhỉ?” Hạ Mộc Ngôn không nhớ mình đã hứa gì, trố mắt ngạc nhiên.
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Hứa là sau này sẽ không gặp Thịnh Dịch Hàn nữa, em giả vờ mất trí sao?”
Cô yên lặng chớp mắt một cái, hỏi thẳng: “Có phải anh biết rất nhiều chuyện liên quan tới em không? Ví dụ như trước khi chúng ta kết hôn, thậm chí là vài năm trước đó…”
Lục Cẩn Phàm không đáp, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, khiến người ta hoàn toàn không đoán ra.
Một lát sau, anh giơ tay nhéo má cô: “Chuyện đã hứa rồi thì phải làm được, hử?”
“Chuyện này em có thể làm được. Nhưng anh vẫn chưa trả lời em, có phải anh thật sự biết rất nhiều chuyện trước kia của em đúng không? Nhưng trong ấn tượng của em, trước khi kết hôn, em với nhà họ Lục và anh cũng không gặp nhau nhiều. Lúc trước, mỗi lần Hạ Mộng Nhiên nhắc đến chuyện liên quan đến Thịnh Dịch Hàn là anh tự động lờ đi. Sau này thỉnh thoảng có mấy lần anh cũng không nói ra, nhưng từ tối qua đến giờ, rõ ràng anh đối với chuyện quá khứ của em…”
Tay Lục Cẩn Phàm dừng lại trên môi cô, ngón tay ấm áp mơn trớn môi cô, chậm rãi nói: “Những chuyện này không quan trọng. Em chỉ cần nhớ, em là bà Lục.”
Tim Hạ Mộc Ngôn thắt lại bởi hơi ấm trên môi: “Câu trả lời này của anh là sao đây?”
“Câu trả lời là…” Lục Cẩn Phàm khom người xuống gần sát khóe môi cô, nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt sâu thẳm âm u: “Em sinh ra chỉ có thể làm bà Lục.”
Hạ Mộc Ngôn hơi trố mắt, một giây sau, anh đã hôn xuống.
“Bây giờ anh muốn hôn là hôn à…”
“Hôn là hôn?” Lục Cẩn Phàm cười nhẹ trêu chọc.