“Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đến thành phố T.” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, đối diện ngoài cửa sổ chính là thành phố T cách xa vạn dặm.
Trong căn hộ thành phố T, Phong Lăng lấy một chai nước trong tủ lạnh ra đưa cho Hạ Mộc Ngôn: “Cô đừng hòng uống rượu, nào, uống chút nước đi.” Hạ Mộc Ngôn đã đổi tư thế ngồi xổm thành bó gối, ngồi dựa vào cửa sổ.
Thấy Phong Lăng cầm nước tới, cô cười nhẹ rồi nhận lấy, mở ra uống một ngụm.
Hạ Mộc Ngôn bóp nhẹ chai nước trong tay, giọng nói trầm lạnh lại trong trẻo: “Ban đầu tôi cảm thấy cô là người khó tiếp xúc, bây giờ mới thấy tuýp người mạnh mẽ như cô lại có mặt ấm áp không ai biết.
Tôi cảm thấy thật ra cô rất biết cách chăm sóc người khác, nhưng tại sao lại luôn tỏ ra xa cách ngàn dặm như thế?” Trong tay Phong Lăng cũng cầm một chai nước, cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc Ngôn.
Sau khi uống xong một ngụm thì mới nghiêng đầu nhếch môi mỉm cười: “Cô vừa mới nói muốn nghe chuyện xưa, không phải là muốn nghe chuyện xưa của tôi chứ?”
“Nếu cô muốn kể, đương nhiên tôi sẽ nghe.
Có thể làm tôi phân tâm cũng là chuyện tốt.
Nếu không e rằng đêm nay có lẽ tôi sẽ không tài nào ngủ được.” Hạ Mộc Ngôn tựa lưng vào cửa.
Mặc dù cô đang cười nhưng trong mắt lại rõ ràng ảm đạm.
Phong Lăng im lặng một lúc, chốc lát sau mới hờ hững nói: “Tôi là cô nhi.” Hạ Mộc Ngôn không nói gì cả.
“Hồi nhỏ không ai quản tôi.
Những năm đó, nước Mỹ cũng không quản lý những đứa bé lang thang không biết quốc tịch, cũng không biết thân phận như tôi.
Sau này tôi gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng, mặc dù họ không có khả năng nhận nuôi tôi, nhưng đã đưa tôi đến một cô nhi viện rất tốt ở Los Angeles.” Giọng của Phong Lăng rất thấp, giống như đây là lần đầu tiên cô tâm sự về bản thân với người khác vậy.
Lúc mổ xẻ quá khứ của mình, giọng điệu của cô hơi do dự, cô nói chậm lại: “Cô nhi viện cũng không tệ lắm, nhưng tính cách của tôi không được hòa đồng.
Tôi càng không thích khóc sướt mướt cả ngày như những đứa trẻ khác, hoặc ra vẻ thông minh để được cưng chiều cho ăn thêm một miếng thịt.
Cho nên năm mười ba tuổi tôi đã lén trốn đi, cải trang thành con trai để lẻn vào căn cứ huấn luyện XI.
Lúc ấy nhờ trùng hợp cứu được một nhân viên quản lý trong căn cứ của bọn họ nên tôi mới có thể trà trộn
vào.”
“Sau đó nữa thì tôi đến tuổi dậy thì, cơ thể liên tục trổ mã, ngày nào tôi cũng phải quần vải trước ngực, mặc trang phục huấn luyện rộng thùng thình mới miễn cưỡng che đi đường nét cơ thể khác với con trai.
Hơn nữa tính tình tôi vốn nhạt nhẽo, ngoài mấy anh em tốt ra thì tôi không thể tiếp xúc với người khác.
Tác phong làm việc của tôi cũng không giống con gái, vì thế từ đầu đến cuối chẳng ai phát hiện.
Cho nên tôi luôn làm những nhiệm vụ giống mấy tên đàn ông kia, cường độ huấn luyện cao như nhau.
Sau này, nhờ thành tích huấn luyện tương đối xuất sắc, nên dần dần cũng có chỗ đứng vững chắc trong căn cứ huấn luyện.” Hạ Mộc Ngôn nghe đến đó thì chợt cười: “Vậy sau này sao cô lại bị phát hiện? Bây giờ cô cũng không còn giả trai nữa.” Đôi mắt phẳng lặng của Phong Lăng ngưng đọng trong giây lát, sau đó cô mới lạnh lùng nói một câu: “Ba năm trước, tôi bị phát hiện trong khi làm nhiệm vụ bên ngoài.”
“Cô che giấu nhiều năm như vậy cũng không bị phát hiện, ai mà có bản lĩnh như thế?” Hạ Mộc Ngôn cười rồi giơ một tay lên chống cằm, đưa mắt nhìn Phong Lăng.
Thật sự mà nói, nếu Phong Lăng cắt tóc ngắn hơn một chút, mặc quần áo rộng rãi hơn, quả thật có khí khái anh hùng hơn mấy cô gái bằng tuổi nhiều.
“…
Nam Hành.” Rõ ràng Phong Lăng không hề muốn nhắc đến cái tên này.
Đáp án này lại không khiến Hạ Mộc Ngôn suy nghĩ nhiều.
Có điều khi nghe thấy câu trả lời của cô, Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên nhìn Phong Lăng thật sâu: “Lần trước sinh nhật Nam Hành, chúng tôi bảo cô đi vào phòng VIP ngồi, nhưng cô một mực không chịu vào, có phải là vì anh ta không?” Nói đến đây, Phong Lăng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ liếc Hạ Mộc Ngôn một cái: “Bây giờ rốt cuộc cô đã bị tôi làm phân tâm chưa?”
“Trước tiên đừng quan tâm tôi có phân tâm hay không, nhưng cô chỉ kể một nửa chuyện xưa rồi ngừng lại, sợ rằng đêm nay tôi sẽ càng không ngủ được.”
“Không có chuyện tiếp theo, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.” Sắc mặt của Phong Lăng bông lạnh đi rất nhiều, sau đó cô đứng dậy, nhìn đồng hồ: “Tối nay cố định ở đây hay là về ký túc xá? Không còn sớm nữa, giờ chúng ta mà không về là ký túc xá sẽ đóng cửa đấy.” Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn đồng hồ, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.