Bà Từ dịu dàng nhìn cô ta, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đóng nắp chiếc hộp lại không nhận, rồi quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Hôm nay cả hai cô đều hẹn gặp tôi để nói chuyện đầu tư, vậy mà tôi lại cứ chỉ ôn lại chuyện cũ. Chúng ta đi dạo một vòng đi, nhân tiện hai cô cũng trao đổi cụ thể hơn một chút.”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu, giơ tay ra hiệu mời bà Từ bước vào thang máy.
Thấy bà Từ không có ý định nhận quà, Hạ Mộng Nhiên vội vàng bước theo vào thang máy, dè dặt hỏi: “Bà Từ không thích chiếc đồng hồ này sao? Hay là bà không thích đeo đồng hồ? Vậy tôi cũng có thể tặng bà quà khác, bà thích tranh thư pháp hay quà gì…”
Bà Từ nhìn cô mỉm cười nói: “Tôi không nhận quà gì hết, chỉ vì nể tình Chủ tịch Hạ mà muốn đến gặp hai cô bé này thôi. Còn chuyện đầu tư, tự tôi sẽ có quyết định, cô cũng không cần dùng quà tặng để lấy lòng tôi. Nếu phòng giao dịch của cô đang thiếu vốn đầu tư như vậy thì nên trả lại chiếc đồng hồ giá cả triệu đồng này đi, không cần phải hào phóng như thế, tội gì mà tự mình làm khó mình.”
Nét mặt Hạ Mộng Nhiên sững lại.
Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta lạnh nhạt nói: “Ý bà Từ nói rất đúng, cô thay mặt phòng giao dịch đi xin vốn thì phải trình bày thực lực của công ty cho thật cụ thể. Cô cho rằng bà Từ thiếu một chiếc đồng hồ Patek Philippe hay một bức thư pháp? Với tài lực của bà Từ thì thích gì cũng đã mua rồi, đương nhiên cũng sẽ không có đồ gì đó yêu thích quá đặc biệt. Cô không cần phải phí sức vào chuyện này.”
Hạ Mộng Nhiên lập tức trừng mắt với Hạ Mộc Ngôn. Hạ Mộc Ngôn cũng lạnh nhạt liếc cô ta, nụ cười lãnh đạm khách sáo vẫn giữ trên môi, không nhìn ra nét gai góc nào cả.
Hạ Mộng Nhiên nhận thấy bà Từ không hề phản bác lại Hạ Mộc Ngôn thì bất giác siết chặt chiếc túi trong tay, chậm rãi hạ tay xuống, từ bỏ ý định tặng quà.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu trung tâm thương mại, cả ba người phụ nữ đều bước ra ngoài. Hạ Mộng Nhiên đi đằng sau vẫn luôn miệng nói chuyện về phòng giao dịch của mình, Hạ Mộc Ngôn thì chỉ lẳng lặng mỉm cười lắng nghe, không hề xen vào một câu, cũng không hề tranh thủ nói đến công ty mình. Chẳng qua cô như đang nghe chuyện cười, vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc nhìn các cửa hàng đi ngang qua.
Đến khi bà Từ cuối cùng cũng nghe đến chán tai, nụ cười trên khuôn mặt không còn kiên nhẫn nữa, Hạ Mộc Ngôn mới vừa vặn lên tiếng: “Bà Từ, Tập đoàn MN đang tài trợ cho hai trường Tiểu học Hi Vọng trong tỉnh. Nếu ngày mai bà có thời gian, tôi sẽ dẫn bà đến thăm các em trong Trường Tiểu học Hi Vọng nhé!”
Ngay lập tức, bà Từ kinh ngạc nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Công ty của cô còn làm từ thiện sao?”
Hạ Mộc Ngôn khẽ cười: “Tuy rằng đúng như bà đã nói, Tập đoàn MN hùng cứ được một mảnh giang sơn trong các ngành mũi nhọn, nhưng từ thiện thì không phải ai cũng có thể làm được. Vậy nhưng Tập đoàn MN vẫn quyết tâm làm thử, khi còn ở nước ngoài thì cũng đã giúp đỡ nhiều em nhỏ. Trong hai năm nay Tập đoàn MN cũng xây dựng không ít Trường Tiểu học Hi Vọng trong nước dưới danh nghĩa của Tập đoàn. Có điều không phải tất cả trường học chỉ ở Hải Thành mà chúng tôi có đơn vị từ thiện riêng, nằm rải rác khắp cả nước.”
Lúc này sự vui vẻ mới trở lại trong mắt bà Từ, bà gật đầu cười: “Không tệ không tệ.”
Hạ Mộng Nhiên thấy đề tài lại bị chuyển hướng thì lạnh lùng cười nói: “Nếu Tập đoàn MN còn có cả tiền làm từ thiện thì chắc chắn không hề thiếu khoản vốn đầu tư này đâu.”
Hạ Mộc Ngôn liếc cô ta: “Xét đến khả năng kinh tế, Mộng Nhiên cô phất tay là đã có thể mua được một chiếc đồng hồ cỡ một triệu, cộng dồn trang phục trên người cũng hơn một triệu, thì có thể thấy phòng giao dịch của cô cũng không hề thiếu vốn đầu tư đến mức này, ai cũng giống nhau thôi.”
Rõ ràng ưu thế của Tập đoàn MN là ở điểm này, vậy mà Hạ Mộc Ngôn lại cố tình khiêm tốn nhắc đi nhắc lại.
Ẩn ý châm biếm của cô không cần nói ra cũng hiểu.
Bà Từ không nhìn Hạ Mộng Nhiên mà lại vô cùng hứng thú nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Làm từ thiện là chuyện tốt, nhưng giống như Mộng Nhiên nói, công ty của cô không thiếu tiền, sao lại cần đến vốn đầu tư của chúng tôi?”
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn tập tài liệu trong tay bà Từ mới được Hạ Mộng Nhiên lấy ra trong lúc ba người nói chuyện vừa rồi. Trên đó tràn ngập đủ loại tương lai triển vọng cùng với chí hướng cao cả của công ty mà cấp dưới của cô ta chuẩn bị sẵn, khiến cho người ta mới nhìn vào đã thấy phòng giao dịch này có tiềm lực phát triển, đáng để đầu tư.
Nhưng vừa rồi bà Từ cũng chỉ thuận tay giở qua rồi cũng không có hứng thú đọc tiếp.
Hạ Mộc Ngôn không lấy ra tài liệu gì, song cũng đúng lúc họ đi ngang qua khu vực cửa hàng đã ký hợp đồng bán vài sản phẩm điện tử của Tập đoàn MN, tận mắt thấy toàn bộ nhân viên của Tập đoàn MN đều ở trong trạng thái hăng say làm việc, các sản phẩm điện tử của họ cũng có không ít khách hàng so với các thương hiệu phổ biến khác. Có thể thấy triển vọng phát triển kinh doanh của Tập đoàn MN rất phong phú, đúng là không thiếu tiền, cũng không thiếu cơ hội kinh doanh.
Bà Từ nhìn ngắm cảnh tượng này một chút rồi thầm nhẩm tính trong đầu, lại đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn.