Cô còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng “Pằng”!
Là tiếng súng.
Rất gần!
Cơ thể Hạ Mộc Ngôn chấn động, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lục Cẩn Phàm ấn vào trong lòng. Một viên đạn lướt ngang bờ vai bọn họ, ghim thẳng vào trực thăng. Vỏ ngoài bằng thép cứng rắn của trực thăng lõm vào vết đạn sâu hoắm.
Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng Lục Cẩn Phàm, ngước mắt lên nhìn thấy A Cát Bố cả người đẫm máu giả chết nãy giờ dùng chút hơi tàn cuối cùng thừa dịp cảnh sát xử lý bom trên người Dali mà bắn một phát súng về phía bọn họ.
May mà Phong Lăng đứng gần đó, đồng thời nhanh nhẹn nổ súng bắn trúng cổ tay A Cát Bố, làm trật hướng đi của phát súng chí mạng nhắm vào bọn họ.
Tiếp theo, Phong Lăng mạnh mẽ bước về phía A Cát Bố, bắn từng phát lên khắp người hắn. Viên đạn liên tục xuyên qua người khiến hắn co quắp, cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy máu chảy ra từ lỗ thủng trên người A Cát Bố mà đờ người, ngây ngốc.
Cho đến khi người đàn ông vẫn luôn bảo vệ cô trong lòng đột nhiên mềm người, khuỵu xuống đất thì Hạ Mộc Ngôn mới giơ tay lên ôm anh theo bản năng. Bởi vì chênh lệch chiều cao và thể trọng quá xa, suýt chút nữa Hạ Mộc Ngôn đã ngã về sau vì đứng không vững. Cô vội vàng cố gắng ổn định đôi chân.
“Cẩn Phàm!”
Hạ Mộc Ngôn ôm chặt Lục Cẩn Phàm bất ngờ ngã lên người cô, sờ trúng vết máu đang chảy xuôi trên lưng anh. Có lẽ vì vừa rồi anh ôm cô xoay mình đột ngột để tránh đạn mà vết thương trở nên nghiêm trọng hơn.
“Ông Lục!”
Ánh mắt rét lạnh của Phong Lăng ngưng đọng. Cô dời mắt qua, vừa nhìn thấy cảnh này thì vội vã thu súng lại, bước nhanh tới.
“Ông Lục, chúng tôi sẽ lập tức đưa anh trở về, bác sĩ căn cứ đang chờ ở đấy.” Phong Lăng bước nhanh đến, cùng Hạ Mộc Ngôn dìu anh đi.
Hạ Mộc Ngôn đã đứng vững lại, cô cúi đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng tiếng một: “Lục Cẩn Phàm, nếu anh dám xảy ra chuyện, em sẽ mang theo con trong bụng tái giá, để đứa bé gọi người khác là ba!”
Phong Lăng: “…” Đột nhiên cô có cảm giác mình qua giúp đỡ không đúng lúc.
Người đàn ông đổ lên người Hạ Mộc Ngôn đột nhiên cười một tiếng. Anh tựa lên vai cô cười, gần như thì thào nói chuyện, nhưng vẫn đầy sức uy hiếp: “Em dám?”
“Anh dám xảy ra chuyện, em sẽ dám tái giá đấy. Anh không tin thì cứ thử xem!”
Hạ Mộc Ngôn nén nhịn sự cay xè nơi chóp mũi, dồn sức ôm lấy anh, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Phong Lăng cùng đỡ Lục Cẩn Phàm vào trong trực thăng.
“Tôi lập tức đi gọi người đến, trước tiên phải đưa hai người về đã. Nơi này đã có chúng tôi khắc phục hậu quả.” Phong Lăng giúp Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm ngồi yên vị xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy máu trên người Lục Cẩn Phàm, không nói tiếng nào đã vươn tay định vén áo anh lên xem, ai ngờ lại bị anh giữ lại, kéo xuống.
Lục Cẩn Phàm ngồi trên ghế mềm trong trực thăng, thở dốc một hơi, không quay đầu lại, chỉ híp mắt hỏi một câu.
“Em vừa nói cái gì?”
“…”
“Anh còn chưa chết mà em đã muốn tái giá?”
“…”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bị thương đến nông nỗi này. Trước đây ở trước mặt cô, cô còn chưa bao giờ thấy anh đau đầu cảm mạo. Bỗng nhiên đùng một phát, anh lại suy yếu thế này, cô sợ anh xảy ra chuyện, nhất thời nóng ruột nên mới buông lời uy hiếp, nhằm muốn anh cố gắng chịu đựng.
Xung quanh Lục Cẩn Phàm ngập tràn sát khí, anh nhìn cô: “Em dám gả cho ai?”
Hạ Mộc Ngôn nhếch môi: “Điều kiện tiên quyết là anh không được chết. Anh phải sống thật khỏe mạnh, ngày ngày canh chừng em, như thế thì em mới không chạy thoát được.”
Cảm xúc không nói nên lời đè ép cô.