Tại Bắc Kinh, Lục Cẩn Phàm vừa mới bước ra từ một cuộc họp, Thẩm Mục đã gọi điện thoại tới.
“Tổng Giám đốc Lục, sau khi về Hải Thành, cô Hạ không vội đến Cục Dân chính điều tra hồ sơ hôn nhân, mà lại bỗng nhiên chạy đến thành phố Cát.”
Lục Cẩn Phàm dừng chân lại, nhìn lướt qua mấy đối tác đi ngang qua chào hỏi mình, lạnh nhạt nói: “Thành phố Cát?”
“Vâng. Tôi chưa từng nghe nói Tập đoàn MN có quan hệ hợp tác gì với một nơi như thành phố Cát. Hơn nữa cô ấy còn đi một mình, bên đó không có người của chúng ta, giao thông cũng không thuận tiện lắm, bây giờ chẳng biết tình hình thế nào. Điều duy nhất tôi biết được chính là trước khi lên máy bay, cô Hạ đã mua rất nhiều quà, xem ra chắc là có bạn bè hay họ hàng gì ở bên đó.”
Lục Cẩn Phàm chỉ dừng lại mấy giây rồi bước tiếp, sau một hồi trầm ngâm, anh hờ hững nói: “Quê mẹ cô ấy ở thành phố Cát.”
“Vậy… chẳng lẽ bây giờ cô ấy đang điều tra thân thế của mình? Nhưng cô ấy về một mình, có phải không được thỏa đáng lắm không? Hơn nữa, nhà họ Hạ và người nhà của mẹ cô ấy hình như đã không liên lạc trong thời gian dài…”
“Cái gọi là họ hàng đã lâu không liên lạc, một khi có tâm tư gì đó thì không hề giống với kiểu giết người không thấy máu như trong giới kinh doanh, nghèo khổ sinh ra điêu dân. Với tính cách hiện tại của cô ấy, đến đó một mình quả thật không ổn.”
“Vậy chúng ta có nên phái người tới đó không?”
Lục Cẩn Phàm nhìn ra cửa sổ trước hành lang phòng họp, thấy thành phố Cát chếch về hướng Nam, trầm giọng nói: “Chờ tôi trở về.”
***
Buổi chiều, Hạ Mộc Ngôn nghỉ ngơi trong phòng, tuy cái giường này rất cứng, nhưng có lẽ do di chuyển nhiều nên cô đã quá mệt, cộng thêm nghĩ rằng đây là nơi mẹ đã từng sống từ nhỏ đến lớn, nên cô cũng bớt đề phòng, bất giác ngủ thiếp đi.
Cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng di chuyển bàn ghế và tiếng xào rau, còn có mùi dầu mỡ bay vào, cô mới chợt thức giấc nhớ ra mình đang ở đâu.
Chắc là sắp tới giờ cơm tối rồi.
Hạ Mộc Ngôn trở mình, định chợp mắt thêm mấy phút nữa thì bỗng cảm nhận được có một lực nho nhỏ đang kéo thứ gì đó từ tay mình. Cô nắm chặt tay lại theo bản năng, nhưng đối phương vẫn cố chấp muốn lôi ra.
Hạ Mộc Ngôn không kìm được, mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy Tống Tư Tư đang đứng bên giường, đang cầm điện thoại kiểu mới nhất trong tay cô.
Không ngờ Hạ Mộc Ngôn vẫn đang ngủ lại bỗng thức dậy, Tống Tư Tư hơi xấu hổ, vội vàng rút tay về, ra vẻ điềm nhiên như không, chùi tay vào váy.
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn thử, thấy màn hình điện thoại của mình bị dính rất nhiều dấu tay khó coi.
Trước khi ngủ cô có xem điện thoại, cứ cầm như thế rồi bất giác thiếp đi, cũng quên bỏ điện thoại xuống. May mà cô luôn cầm trong tay, chứ nếu bỏ bên cạnh, chắc bây giờ đã bị hai chị em này lấy đi rồi.
Giá cả không quan trọng, mấy bộ quần áo mà hai chị em này lấy trong vali không có cái nào rẻ cả. Một bộ đồ ngủ tùy tiện cũng bốn chữ số trở lên.
Nhưng điện thoại và laptop lại có rất nhiều tư liệu, còn có danh sách thông tin công việc thường xuyên qua lại, đây là giới hạn cuối cùng.
“Chị họ, chị dậy rồi hả?” Tống Tư Tư cố ý hỏi một câu, sau đó lại len lén nhìn vào điện thoại di dộng của Hạ Mộc Ngôn. Đây là điện thoại kiểu mới nhất, hình như mới vừa đưa ra thị trường không lâu, nghe nói có giá gần mười nghìn tệ.
“Ừ.” Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Mẹ và bà ngoại bảo em gọi chị dậy ăn cơm tối.”
“Được.” Hạ Mộc Ngôn nhìn cửa phòng. Xem ra, hai ngày ở đây, cô phải nghĩ cách khóa cửa lại, nếu không ngay cả ngủ cũng ngủ không yên mất.
“Chị họ, bình thường chiều nào chị cũng ngủ sao? Có phải làm thiên kim tiểu thư trong gia đình giàu có thì không cần phải làm gì, ngày nào cũng ăn ngủ và mua sắm đúng không?”
“Nghe nói nhà họ Hạ còn là một trong tứ đại gia tộc gì đó ở Hải Thành, nhiều tiền đến nỗi tiêu mãi không hết. Đại tiểu thư nhà giàu kiểu này, tiền tiêu vặt mỗi tháng ít nhất cũng mấy trăm nghìn tệ, thậm chí còn nhiều hơn…”
“Chị họ, điện thoại của chị đẹp thật đấy, là kiểu mới nhất hả? Không phải chỉ mua một cái thôi chứ? Có mua thêm mấy cái mang về không?”
“…”