“Dù sao cũng chỉ có mấy trạm, chen một chút cũng không sao.” Hạ Mộc Ngôn không thèm quay đầu lại, không nhìn cô ta.
“Em nghe nói trên xe bus có rất nhiều ăn trộm, hôm nữa mùi trên những người này cũng rất…”
Cô ta còn chưa nói xong thì tuyến xe bus họ định lên chợt dừng ngay trước mặt. Hàng người ngay ngắn trật tự xếp hàng lên xe, chỉ có hai ba người chen hàng đi lên. Lục Cẩn Phàm giơ tay lên che cho Hạ Mộc Ngôn đứng xếp hàng phía sau. Hai người hoàn toàn không để ý gì đến lời nói của Hạ Mộng Nhiên.
Cô ta nhìn thấy Lục Cẩn Phàm không hề có chút ngại ngần. Người như anh có thể nói cả đời chưa bao giờ đi xe bus, thế mà anh cứ tự hạ thấp địa vị của mình dẫn Hạ Mộc Ngôn xếp hàng ở đây!
Nhớ đến lần trước nghe nói anh tự mình mua bánh trôi cho Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộng Nhiên tức đến nôn ra máu.
Thấy hai người họ đã lên xe, cô ta nhất thời không thể làm gì khác hơn là đi lên theo.
Người trong xe này cũng không tính là quá đông. Ít ra lúc bọn họ lên xe cũng còn có vài chỗ ngồi.
Nhưng chỉ có hai ghế ngồi cạnh nhau, những ghế khác đều chỉ còn ghế lẻ, lại còn ở hàng dưới.
Đương nhiên Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm phải ngồi chỗ còn hai ghế. Hạ Mộng Nhiên vừa bước đến thì phát hiện ra không còn ghế bên cạnh để mình ngồi.
“Mấy hàng cuối còn chỗ.” Hạ Mộc Ngôn nhắc nhở.
Hạ Mộng Nhiên không cách nào khác đành phải đi xuống dưới. Nhưng cô ta không ngờ mấy dãy cuối xe bus toàn là người già ngồi còng cả lưng xuống, lại còn có hai ông lão ho khan không ngừng. Không khí ở đây so với phía trước mà nói thì bẩn không thể tưởng tượng nổi…
Mặt cô ta hằm hằm đứng ở đó, đang cân nhắc xem có nên ngồi xuống hay không thì phía trước xe bus có một chiếc xe dừng đột ngột, làm xe cũng phải phanh gấp. Lập tức Hạ Mộng Nhiên không thể đứng vững, thở phì phò không cách nào khác, buộc lòng hạ mông ngồi xuống.
Ông lão bên cạnh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi này còn hiền hậu quay sang cười với cô ta một chút. Kết quả là khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ra vẻ kinh tởm không chịu nổi của cô ta thì lập tức sắc mặt của mấy ông lão ngồi quanh đó cũng lạnh lùng hẳn.
Còn Hạ Mộc Ngôn, chính xác là cô cũng chưa ngồi xe bus nhiều lắm. Nhưng trong mấy năm cuối đời của kiếp trước, cô vất vả đến cả vé xe bus cũng không mua được. Tiết kiệm lâu dài thì đi phương tiện giao thông rẻ tiền cũng là một thói quen.
Cô liếc sang thấy Lục Cẩn Phàm ngồi trên xe không những không có chút ghét bỏ đám đông tạp nham, mà khuôn mặt tỏ ra thích ứng.
Cho dù ngồi trên xe bus thì khí chất của anh cũng vẫn không đổi, luôn ung dung cao Hạ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, người đàn ông này thật sự rất đẹp mắt.
“Anh cũng quen ngồi xe bus sao?” Hạ Mộc Ngôn ghé sát tai anh khẽ hỏi.
Anh cười nhẹ, giọng nói thong dong lãnh đạm: “Em nghĩ là anh chưa từng ngồi xe bus à?”
“Hả? Anh mà cũng ngồi xe bus rồi à?”
Hạ Mộc Ngôn không thể tin được, tuyệt đối không ngờ người thừa kế của nhà họ Lục, Tổng giám đốc Lục quyền uy cao sang như anh lại từng có loại kinh nghiệm hòa mình vào cuộc sống dân thường thế này.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm thốt lên mấy chữ trầm ổn: “Khi anh đi học ở nước ngoài thì cũng sống tự lập đến hai năm.”
Ý là anh đã từng có thời gian không có người thân bên cạnh, không có người giúp việc và vú nuôi chăm lo cho cuộc sống độc lập của mình.
Là loại cuộc sống tự do để anh muốn ngồi xe bus là có thể ngồi xe bus, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, không có quy củ trói buộc, hơn nữa không cần dè chừng thân phận địa vị cao Hạ, thậm chí cũng không ngần ngại hòa mình vào cuộc sống bình dân.
Cô thật sự muốn biết Lục Cẩn Phàm lúc đó để xem anh bây giờ và ngày đó có gì khác nhau.
Hạ Mộc Ngôn ghé lại gần tai anh khẽ nói: “Làm sao bây giờ? Kết hôn lâu như vậy rồi mà em vẫn không hiểu rõ về anh. Anh có giận em không?”
Đôi mắt anh ẩn chứa ý cười thật sâu, quay lại cúi thấp đầu nhìn cô.
Chỉ một cái quay đầu như vậy mà khoảng cách giữa hai người gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau.
Trên xe lúc này đã đầy người, Hạ Mộc Ngôn lập tức khẽ giật mình, theo phản xạ vội vàng muốn lùi lại, nhưng tay cô bị anh giữ lại không cho đi.
Giọng của Lục Cẩn Phàm khe khẽ trầm trầm, chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Bà Lục, thời gian còn dài, mỗi ngày chúng ta đều có thể đi sâu tìm hiểu nhau mà.”
“…”
Đi sâu tìm hiểu?
Mặt Hạ Mộc Ngôn nóng bừng, vội vàng định rút tay mình ra.
Nhưng anh vẫn không buông tay.