Cuối cùng cũng đến lúc chụp ảnh, Hạ Mộc Ngôn vẫn mặc trang phục như nữ ca sĩ Thiên Nhai đứng chung với Lục Cẩn Phàm. Người thợ chụp ảnh già từng trải đứng bên tặc lưỡi, vô cùng hài lòng, cứ luôn miệng nói trai tài gái sắc. Giọng điệu trầm ổn của ông ta càng tăng thêm màu sắc năm tháng cho tiệm chụp ảnh đã mở hơn trăm năm ở Los Angeles này.
Bà Vạn Châu đứng bên cạnh mặt mày hớn hở, nám lẩy tay Hạ Mộc Ngôn hỏi cô có mệt không, cứ như là sợ con dâu mình mệt vậy.
Sau đó, không biết có phải hai ngày gần đây bà Vạn Châu phẩn khích quá hay không mà không thể giữ mồm giữ miệng được, hoặc có thể là vì được Lục Cẩn Phàm ngâm đồng ý, nên bà nói cho ông cụ Lục nghe chuyện bọn họ chụp ảnh cưới.
Thế là, ngày hôm sau, nhân lúc sức khỏe còn tốt, ông cụ Lục lập tức bay từ Hải Thành ở bên kia bờ đại dương sang Los Angeles.
Theo lời ông cụ Lục, ông đã không ngồi máy bay ít nhất mười năm rồi. Hơn nữa, đã mười bảy mươi tám năm ông không sang Mỹ, làn này nhất quyết phải trở về vì cháu dâu. Thậm chí có liều cái mạng già thì ông cũng phải đến Los Angeles để đoàn tụ, ở lại Los Angeles mấy tháng rồi về Hải Thành.
Tivi trong phòng nghỉ của văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine đang phát tin tức, phông nền sau lưng người dẫn
Chương trình là người qua kẻ lại. Lễ Tạ ơn ở phương Tây rất náo nhiệt, nụ cười trên mặt của những người đi bộ đại diện cho bâu không khí của ngày lễ này, thẩm thấu vào không khí ban đêm từng chút một.
Trong gian bếp ở phòng nghỉ vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm nhẹ quen thuộc, cùng với mùi thơm của thức ăn tỏa ra.
Hạ Mộc Ngôn hít mũi.
À, hôm nay là sườn xào chua ngọt.
Cô ngẩng đầu len lén liếc nhìn.
Tia sáng ấm áp trong khe cửa nhẹ nhàng xuyên qua không khí khô hanh, chiếu vào mắt cô.
Bóng dáng cao ráo mới rời khỏi một cuộc họp cấp cao vào hai tiếng trước đang cầm nồi tỉ mỉ múc đồ ăn ra đĩa.
Đèn chùm trong phòng bếp và mùi thơm của thức ăn từ từ hòa quyện trong ý thức giác quan của cô, bao quanh anh, rồi nhẹ nhàng len sâu vào trái tim cô.
Mùi cỏ cây mát rượi nhiễm phải khói lửa trần gian thoang thoảng trên người anh. Cô nhìn mớ tóc đen lòa xòa sau gáy anh, vẽ ra một đường cong đẹp mắt dưới ánh đèn.
Ngày thường, boss Lục kiêm đầu bếp Lục luôn nấu những món cô thích. Gần đây cô bắt đầu mê hương vị của đồ ăn Trung Quốc, nên anh cũng không ngại mà nấu cơm Trung cho mình. Dù lần nào anh cũng nói đồ ăn Trung Quốc nhiều dầu mỡ, làm không khí trong phòng ngột ngạt, nhưng bữa tối không bao giờ thiếu những món cô thích.
Cả món sườn xào chua ngọt lần này cũng vậy. Cô đoán là hai ngày trước, lúc về nhà họ Lục ở Los Angeles, bà Vạn Châu nấu một đĩa sườn, nhưng Hạ Mộc Ngôn ngại ăn nhiều trước mặt Lục Thiệu Tắc, nên dù rất muốn ăn nhưng chỉ gắp hai miếng rồi cứ ăn đồ ăn trước mặt, thế mà Lục Cẩn Phàm lại nhìn thấy hết.
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, thì anh đã ra khỏi phòng bếp. Dáng vẻ bê đĩa của anh còn hấp dẫn hơn đĩa sườn xào chua ngọt đang bốc hơi nóng trong mắt cô. “Nhìn gì vậy?” Anh giơ tay cốc đầu cô khi cô đứng dậy lại gần, “Em rửa tay đi.”
Trên tay anh có mùi thơm thoang thoảng, mang theo độ ấm cô quen thuộc, cứ như có thể ngăn chặn tất cả những hỗn loạn trên thế gian trong căn phòng nghỉ rất đỗi bình thường này. Không khí lễ hội ngập tràn của phương Tây cũng hóa thành những tháng ngày ấm áp nhưng rất đỗi bình thường ở bên anh, êm đềm nhưng kéo dài.
***
Sau khi ăn cơm xong.
“Buổi tối về nhà họ Lục với anh một chuyến, trong nhà có khách.” Lục Cẩn Phàm chợt nói khi Hạ Mộc Ngôn bỏ miếng sườn cuối cùng vào miệng.
Hạ Mộc Ngôn bị sặc, suýt phun miếng sườn chưa gặm sạch ra khỏi miệng, ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải ông nội Lục đã tới rồi sao? Còn ai tới nữa?”
“Đã gần hai mươi năm rồi ông nội không sang Mỹ. Hiếm khi ông sang đây, mấy ông bạn cũ thân thiết nghe tin, đương nhiên là muốn gặp ông.” Anh đặt ly sữa bò lúc này đã nguội bớt trước mặt cô, dùng ánh mắt mắng cô không có tiền đồ.
“Mấy người bạn cũ của bọn họ hội ngộ mà cũng cần chúng ta phải qua sao?” Vừa nói, Hạ Mộc Ngôn vừa cẩn thận đẩy ly sữa bò to đùng sang bên cạnh, muốn nhân lúc anh không chú ý đẩy ra xa hơn.