Cô chỉ sợ mình không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn về Hải Thành, anh bảo đảm trong vòng nửa tháng sẽ bình yên vô sự trở về.” Anh vỗ về lưng cô, “Tin anh.”
Đương nhiên Hạ Mộc Ngôn tin anh, chỉ là trước khi đến Los Angeles, cô không ngờ lại có những việc này. Theo kế hoạch ban đầu thì đúng là cô chỉ ở lại vài ngày sẽ về Hải Thành, nhưng bây giờ lại không muốn về.
Tuy nhiên, cô lại nhất định phải về.
Cô cúi đầu xuống, không còn giãy giụa nữa, chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, nhắm mắt lại, nói: “Lục Cẩn Phàm, thật ra đồng cam cộng khổ không có gì không tốt, anh không cần thiết cứ luôn bảo vệ em. Em có thể làm rất nhiều chuyện cho anh, nhưng chuyện mà em không muốn nhất đó là trở thành nhược điểm của anh.”
Nhưng cô biết, cuối cùng cô vẫn là nhược điểm của anh.
Vì thế, dù thế nào, anh cũng phải để cô trở về nơi an toàn trước, không cho phép cô dấn thân vào nguy hiểm.
Lục Cẩn Phàm gần như vô thức giơ tay đặt lên đầu cô, ôm cô rất lâu, sau đó mới áp môi lên tóc cô, nói khẽ: “Ba năm trước, khi anh tỉnh lại ở bệnh viện Los Angeles, mười tin nhắn mà em gửi cho anh, anh đều đọc được.”
Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại.
“Trong đó có một tin em viết là em yêu anh.” Tiếng của Lục Cẩn Phàm rất khẽ, cũng rất nhẹ, lại sâu xa, “Vậy nên, em hãy sớm rút lại câu nói không yêu anh đi. Em là người của anh, trong tim em chỉ có thể có mình anh, không được trốn quá xa, lúc nên quay về thì hãy quay về, hử?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn không nói gì.
“Cô trợ lý Tiểu Bát bên cạnh em nói là, năm đầu tiên đến Luân Đôn, em luôn bất chợt chạy ra mở cửa khi nghe thấy tiếng động, sau đó ngẩn người nhìn ra ngoài cửa trống trơn.” Lục Cẩn Phàm hỏi nhỏ: “Em đang chờ anh sao?”
Lục Cẩn Phàm từng nghĩ Hạ Mộc Ngôn sẽ hận anh, oán anh, có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng từ khi biết được tình hình trong một năm khi cô vừa sang Luân Đôn, anh mới hết lo lắng.
Cho dù cô nói bao nhiêu lời tuyệt tình, giả vờ nghiêm túc và lạnh lùng cỡ nào, anh cũng không tin cô nói không yêu anh thì sẽ không yêu anh thật.
Hạ Mộc Ngôn vẫn không nói gì, cứ để anh ôm như thế. Hồi lâu sau, không biết đã ôm nhau bao lâu, cô bỗng hít sâu một hơi, lẳng lặng vùi đầu trong lòng anh, thấp giọng nói: “Lục Cẩn Phàm, sau khi về Hải Thành, chúng ta về Ngự Viên nhé, em muốn thấy Ngự Viên đã được anh tu sửa thế nào.”
“Được.”
***
Sáng hôm sau, Hạ Mộc Ngôn được đưa ra sân bay đúng giờ, chuẩn bị trở về Hải Thành.
Cậu tài xế được Lục Cẩn Phàm phái tới hôm qua lái xe đến đưa cô đi, còn có thêm hai vệ sĩ theo sát cô cùng đi vào sân bay. Tận đến khi kiểm tra an ninh xong rồi vào phòng chờ, Hạ Mộc Ngôn mới biết cậu tài xế kia muốn theo cô về Hải Thành, sau khi chắc chắn cô về Hải Thành an toàn mới rời đi. Hai vệ sĩ khác không đi vào cùng, chỉ đứng bên ngoài cửa an ninh, chờ máy bay của cô cất cánh.
Trong phòng chờ ở khoang hạng nhất, cậu tài xế kia luôn nghiêm túc đứng bên cạnh cô, không hề rời đi. Tất cả những người đi ngang qua hoặc những người đi bộ đang kéo vali chuẩn bị ra ngoài đều là những người bình thường trên cùng chuyến bay, hệ số an toàn rất cao.
Mãi đến khi lên máy bay cô cũng không thấy người của A Đồ Thái theo tới.
Hành lý của Hạ Mộc Ngôn không nhiều, nhưng dù sao cũng có laptop bên trong, gộp chung lại cũng hơi nặng.
Lúc lên máy bay, cậu thanh niên kia đi trước, định bụng giúp Hạ Mộc Ngôn bỏ hành lý vào trước. Hạ Mộc Ngôn đi theo sau, sau lưng cô là những người cũng đang xếp hàng lên máy bay. Sau khi lên máy bay, Hạ Mộc Ngôn thấy toilet của khoang hạng nhất đang mở cửa, đúng lúc vừa nãy cô bất cẩn làm đổ nước trái cây lên tay trong phòng chờ máy bay, thế là bèn quay người định vào toilet rửa tay rồi sẽ về lại chỗ ngồi.
Cô vừa bước vào cabin toilet thì cánh cửa sau lưng thình lình đóng lại. Không gian ở đây khá nhỏ hẹp, Hạ Mộc Ngôn đột nhiên ngước mắt, lúc này mới phát hiện không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một người.
Chiếc SUV màu đen phóng nhanh trên đường, giờ này có lẽ Hạ Mộc Ngôn đã lên máy bay rồi, trong đêm nay sẽ về đến Hải Thành.
Một tiếng trước anh không thể dành chút thời gian đích thân đến sân bay tiễn cô. Vừa nãy anh mới nhận được tin nhắn của Nam Hành, nói là đã cứu được vị đối tác hợp tác với Tập đoàn Shine bị A Đồ Thái bắt cóc hai ngày trước.