“Hình như anh ta không có ý định buông tay cô. Trước đây sao hai người lại ly hôn? Hai người chắc chắn đã ly hôn rồi chứ?”
Hạ Mộc Ngôn không hiểu sao anh ta lại hỏi thế, lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn, ký xong là sang Anh. Mấy thủ tục liên quan đến chuyện ly hôn dù tôi không đích thân đến Cục Dân chính thì anh ta cũng có bản lĩnh giải quyết, sao anh lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt của Mr. Vinse khựng lại: “Cô không đến Cục Dân chính?”
Hạ Mộc Ngôn cũng khựng lại, cảm thấy hình như trong lời nói của anh ta có hàm ý: “Sao vậy?”
Ánh mắt của Mr. Vinse chợt tối trong phút chốc, nhưng rồi bất đắc dĩ thở dài, cười: “Hạ Mộc Ngôn, đây là xã hội được cai trị bởi pháp luật. Vì cô và Lục Cẩn Phàm đăng ký kết hôn ở trong nước chứ không phải ở nước ngoài, nên khi ly hôn không phải chỉ cần một tờ thỏa thuận đơn giản là xong. Dù anh ta có bản lĩnh đi nữa thì cũng phải hoàn thành việc ly hôn ở trong nước. Ngoài chữ ký của chính cô, thì cô cũng phải đến Cục Dân chính. Dù Lục Cẩn Phàm có là Thượng đế thì cũng không thể nào ra mặt thay cô.”
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn hơi giật giật, trong tim có một góc sập xuống: “Là sao?”
“Dù với tôi mà nói đây không phải tình huống lạc quan gì, nhưng tôi vẫn đề nghị cô nên xem kỹ lại quan hệ giữa cô và Lục Cẩn Phàm, cô và anh ta chắc chắn là đã ly hôn rồi chứ?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Sao có thể chưa ly hôn được?
Lục Cẩn Phàm vì quỹ đạo cuộc sống của cô mà làm ra biến động lớn như thế, dứt khoát ép cô, đẩy cô sang Anh sống một mình, một mình đối mặt với mọi thứ lạ lẫm trong ba năm. Chuyện tàn nhẫn này mà anh cũng làm được, sao có thể không ly hôn chứ?
Huống chi đơn thỏa thuận ly hôn là do anh gửi cho cô trước, cô ký tên xong thì gửi lại cho anh.
Tuy lúc cô ký tên thì bên nam vẫn trống không, nhưng chắc là anh sẽ lập tức ký vào ngay sau khi nhận được.
Ký tên, ly hôn, từng bước đều y như kiếp trước.
Nếu nghĩ cho quỹ đạo cuộc sống của cô thì anh nhất định phải ký tên, cũng nhất định phải ly hôn.
Trừ khi kiếp trước bọn họ vẫn chưa ly hôn hẳn.
Thấy dáng vẻ bây giờ của Hạ Mộc Ngôn cứ như bị bắt mất hồn, Mr. Vinse nhíu mày: “Cô đã từng thấy giấy chứng nhận ly hôn chưa?”
Hạ Mộc Ngôn đặt tay lên đùi mình, không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn anh ta: “Ở trong nước, không phải cũng chia ra rất nhiều tình huống sao? Với quyền thế của nhà họ Lục và bản lĩnh của Lục Cẩn Phàm, chỉ cần sau khi tôi ký tên đồng ý, không phải tùy tiện bàn giao là có thể hoàn thành được à?”
Mr. Vinse hiếm khi cười xòa: “Ngây thơ.”
Hạ Mộc Ngôn lập tức im bặt.
Buổi chiều, cô lại ngồi với Mr. Vinse trong chốc lát. Sau khi trò chuyện về vài vấn đề khác, đến khi mặt trời lặn, bác sĩ vào phòng bệnh muốn đưa anh ta đi kiểm tra dạ dày thì Hạ Mộc Ngôn mới đứng dậy ra về.
Trên đường về khách sạn, cô cầm điện thoại lên mạng tra các vấn đề liên quan đến việc khi ly hôn có bắt buộc phải chính người đó tới trình diện hay không. Tất cả đáp án tra ra được đều là hai bên liên quan phải cùng nhau trình diện, đây là điều kiện pháp lý cần thiết cho thủ tục ly hôn.
Taxi dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế ngoái đầu lại nhìn cô, thấy sau khi xem điện thoại xong cô liền tỏ vẻ mặt khó hiểu, rồi từ từ nhắm mắt dựa vào ghế xe như sắp ngủ thiếp đi. Sau khi dừng xe hẳn, tài xế mới dám đánh thức cô: “Cô à, đã tới nơi rồi, cô khó chịu trong người hả? Cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Hạ Mộc Ngôn lập tức mở mắt ra, không hề có vẻ buồn ngủ: “Không cần đâu.”
Nói xong cô thanh toán tiền xe, mở cửa bước xuống.
Trước khi trở về phòng, cô lại lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Cẩn Phàm để hỏi thử. Nhưng nghĩ đến khả năng nào đó, lại nghĩ đến hôm đó mình đã nói chuyện tuyệt tình như thế trước mặt anh, vậy có gọi cuộc điện thoại này hay không cũng không cần thiết.
Thôi bỏ đi, cô mau chóng xong việc ở Bắc Kinh rồi về Hải Thành sớm chút, đến Cục Dân chính Hải Thành tra thử là biết.