Tiểu Bát đứng trước cửa đã sợ đến choáng váng. Vừa rồi cô đã kịp giơ tay lên che mắt ôm mặt theo bản năng nhưng vẫn khó tránh khỏi đỏ bừng mặt. Cô dè dặt hé ngón tay ra, nhìn thấy đại boss Mặc đã khoác xong áo choàng tắm rồi thì mới thả tay xuống.
Cô nhướng mắt nhìn vào bên trong thấy túi và điện thoại của Hạ Mộc Ngôn rơi trên sàn. Trên sofa vẫn còn áo choàng chống nắng của Hạ Mộc Ngôn, và cả dây buộc tóc mà Hạ Mộc Ngôn hay dùng.
Tiểu Bát nuốt ực một cái, không cần phải nghĩ cũng biết tối qua ở đây có thể đã xảy ra chuyện gì.
Đây chính là Lục Cẩn Phàm đấy… Nếu quả thật chị Đại ngủ cùng với boss Mặc thì cũng chẳng ai dám nói gì, dù sao trước kia người ta cũng đã từng là vợ chồng.
Nhưng tối qua rõ ràng Hạ Mộc Ngôn không hề có chút dấu hiệu gì là muốn kết nối với Lục Cẩn Phàm, thế nào mà sáng sớm cô ấy tìm đến thì lại thấy… cảnh này?
“Mặc, Lục tổng, Tổng Giám đốc Hạ của chúng tôi quả thật… đang ở đây sao?” Tiểu Bát đỏ mặt ấp a ấp úng hỏi, không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Cẩn Phàm: “Tôi gọi điện nhưng chị ấy không nghe máy, nên mới đánh liều đến đây tìm. Vừa rồi tôi gặp Trợ lý Thẩm, anh ta nhìn như thức trắng cả đêm chơi bài. Sau đó anh ta nói nếu Tổng giám đốc Hạ chưa về nhà thì có thể là đang ở trong phòng này. Tôi, tôi không ngờ Lục tổng cũng ở đây… Tôi… tôi… thật xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền ngài, tôi chỉ muốn đến tìm Tổng Giám đốc Hạ…”
Lục Cẩn Phàm không chút bối rối, không nhanh không chậm thắt đai lưng áo choàng, ánh mắt bình thản liếc về phía phòng ngủ: “Cô ấy còn đang ngủ.”
Chỉ một câu như vậy thôi là cũng có thể chứng minh được đêm qua giữa anh và Hạ Mộc Ngôn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nếu đây không phải là Lục Cẩn Phàm thì bây giờ Tiểu Bát đã giơ túi nhảy bổ vào mắng chửi đồ dê xồm rồi cứu Hạ Mộc Ngôn ra ngoài. Nhưng dù sao người ta cũng là Lục Cẩn Phàm, hơn nữa nhìn ở khoảng cách gần như thế này trông anh đẹp trai kinh khủng. Cô nàng “a” một tiếng rồi đỏ mặt lùi về phía sau một bước, khẽ nói: “Vậy phiền ngài, khi nào Tổng Giám đốc Hạ tỉnh dậy thì nhắn chị ấy gọi điện cho tôi, tôi chờ chị ấy ở sảnh khách sạn.”
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng không đáp lại, Tiểu Bát tiếp tục bước lùi ra đằng sau, cửa phòng đóng sầm một cái ngay trước mặt cô.
Tiểu Bát dựa vào tường ở ngoài hành lang, nhịp tim đập như trống trận.
Lần này không chỉ là nhìn qua màn hình vi tính, cũng không phải đứng xa vài mét nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bằng xương bằng thịt, mà tình cờ thế nào, ngay cả tranh tắm của boss Mặc trong truyền thuyết cô cũng được nhìn thấy, lại còn trong khoảng cách chưa đầy một mét.
Vô cùng đẹp trai.
A…! Chị Đại Ngôn thế mà ngủ lại với Tổng Giám đốc Lục sao? Vậy có phải sau này bọn họ có thể tự do tung hoành ở Hải Thành rồi không?
*** Khi Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra thì có chút mông lung.
Chuyện gì đây?
Sao cô lại ngủ thiếp đi chứ?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Lúc chợt phát hiện ra mình đang nằm trên giường thì cô bật người dậy, vén chăn lên nhìn quần áo trên người mình.
Trừ chiếc áo khoác chống nắng ra thì quần áo cô vẫn nguyên vẹn.
Cô lại nhìn xung quanh một chút, xác định đây là phòng ngủ bên trong phòng khách sạn, nhưng sao đêm qua cô lại ngủ thiếp đi được?
Quan trọng hơn là, cô ngủ kiểu gì mà lại leo được lên giường?
Hạ Mộc Ngôn vuốt mái tóc rối, đứng dậy bước xuống giường, đi đến phòng khách thì nhìn thấy ngay Lục Cẩn Phàm đã thay sang bộ quần áo khác.
Cô dừng lại, có lẽ anh vừa tắm gội xong. Có vẻ vì đêm qua ngủ rất ngon mà bây giờ trạng thái tinh thần anh trông rất tốt.
Cô nhìn quần áo trên người mình theo phản xạ, chắc chắn tối qua không phát sinh chuyện gì. Có lẽ chẳng qua cô được anh bế về giường ngủ mà thôi.
Cô nghĩ đến đêm ở Quốc tế Oran trước khi ly hôn, cô đau bụng nằm ngủ trên sofa, có lẽ sau đó chính Lục Cẩn Phàm đã bế cô vào phòng ngủ nằm. Dù sao trên đời này, người có thể khiến cô mất cảnh giác trong khi ngủ đến độ có người bế mình lên cũng không phát hiện ra thì cũng chỉ có anh.
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn chiếc đèn xông tinh dầu đã cháy hết, cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao tối qua cô chỉ mất vài phút mà đã ngủ thiếp đi.