Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 938:





Đêm?





Mấy ngày nay quá bận, hiếm khi Lục Cẩn Phàm không vào phòng cô mà để cô nghỉ ngơi thật tốt sau khi về khách sạn. Bây giờ anh lại có tính toán gì sao?





Hạ Mộc Ngôn liếc mắt, cắn mạnh vào môi anh.





Môi bị đau nhưng anh vẫn không buông cô ra, cho đến khi cả hai đều nếm được mùi máu tươi trong miệng, anh mới rời khỏi môi cô, nhưng lại cười như không cười, rũ mắt nhìn cô.





“Cắn ác như thế, xem ra em rất mong chờ đến đêm nhỉ?”





Trên môi anh có chút máu, ngoài ra còn có một vết thương nhỏ bị cô cắn trông khá rõ ràng khi ở khoảng cách gần. Nhưng hiệu ứng thị giác kiểu này thoạt nhìn luôn cảm thấy gợi cảm chết người.





Hạ Mộc Ngôn giơ tay che cái miệng đã bị anh hôn đến sưng đỏ của mình lại, cấm anh tiếp tục giày vò môi mình.





Lúc này, bên ngoài có người đang gõ cửa, Hạ Mộc Ngôn ngây người, đảo mắt nhìn ra cửa phòng vệ sinh.





Cô vô thức muốn bảo Lục Cẩn Phàm trốn vào trong, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại làm như không nghe thấy tiếng gõ cửa, vẫn vây cô trong lòng, nhưng không tiếp tục làm gì, chỉ hôn lên má cô một cái.





Sau đó anh buông cô ra, quay người đường hoàng đi mở cửa.





Ngoài cửa có hai cô gái đang vội vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy đàn ông từ bên trong đi ra thì giật nảy mình. Nhưng anh quá tuấn tú, hai cô gái định hét lên lại lập tức im bặt, không thể tin mà nhìn theo bóng lưng người đàn ông trước mắt dù bước ra từ nhà vệ sinh nữ mà vẫn thản nhiên như thể chỉ tùy tiện đi dạo trong siêu thị.





“Má ơi, đẹp trai quá…”





“Bây giờ điểm mấu chốt chẳng lẽ không phải nên chất vấn sao anh ta lại vào nhà vệ sinh nữ à? Lỡ như là biếи ŧɦái thì sao? Có cần báo cảnh sát không?”





“Báo cảnh sát cái gì! Người đẹp trai như vậy sao có thể là biếи ŧɦái được! Có lẽ là thợ sửa bồn cầu?”





“… Cậu từng gặp thợ sửa bồn cầu nào mặc áo sơ mi đắt tiền vậy chưa?”





Hạ Mộc Ngôn vừa bị thợ sửa bồn cầu đặt lên bồn rửa tay mà hôn: “…”





*** Buổi chiều Hạ Mộc Ngôn không về khách sạn, vì cô đã có lịch trình được đặt sẵn từ trước. Chỉ đến Bắc Kinh mấy ngày, mặc dù không có nhiều đối tác của Tập đoàn MN ở Bắc Kinh, nhưng có rất nhiều ông lớn tề tựu ở Bắc Kinh này, khó tránh khỏi cũng có vài đối tác tới đây. Vì thế mấy ngày nay cô thường phải đi bàn việc và xã giao.





Sau khi ăn trưa xong, Tiểu Hồ liền đưa Hạ Mộc Ngôn đến nơi làm việc. Hạ Mộc Ngôn bảo Tiểu Hồ về trước, đến tối sau khi xong việc sẽ gọi điện bảo cậu ta đến đón mình.





Nhưng thực tế đến khi xong việc, trời còn chưa tối, Hạ Mộc Ngôn lại không muốn liên lạc với Tiểu Hồ. May mà mấy ngày nay cô để ý, mang theo tất cả chứng minh thư và đồ đạc trong người, vì thế muốn đổi khách sạn cũng rất tiện. Điều duy nhất không tiện là hành lý vẫn còn để ở khách sạn Thịnh Đường. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, tùy tiện gọi điện bảo cửa hàng gần đây gửi đến mấy bộ đồ là được.





Thế là, người đàn ông giữa trưa còn đè Hạ Mộc Ngôn vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nhà hàng, luôn mồm nói chữ “đêm” với ý nghĩa sâu xa, đến tận trời tối cũng không đợi được cô trở về.





Hơn bảy giờ tối, trời đã nhá nhem, Bắc Kinh lên đèn rực rỡ.





Lục Cẩn Phàm vừa đi vừa nhận lấy tài liệu được Tiểu Hồ đưa cho, đang định quay người về phòng thì bỗng dừng chân lại, đảo mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt không ai ở, đôi mắt đen sâu thẳm chậm rãi nheo lại.





Anh có một linh cảm.





Có lẽ đêm nay cô gái này sẽ không về.





Không đầy nửa tiếng sau, linh cảm của Lục Cẩn Phàm đã trở thành sự thật.





Tiểu Hồ vừa nhận một cuộc điện thoại, nói rằng Hạ Mộc Ngôn đang thuê phòng ở một khách sạn sáu sao cách khách sạn Thịnh Đường khoảng hai ba kilomet. Các thiết bị an ninh trong phòng rất đầy đủ, hơn nữa cửa phòng còn có thêm hai lớp khóa, dù bên ngoài có người lấy được thẻ phòng thì cũng không thể vào được.





Sau khi nghe Tiểu Hồ thấp thỏm báo cáo tất cả, sắc mặt của Lục Cẩn Phàm không nhìn ra chút manh mối nào, anh chỉ lạnh nhạt để tài liệu xuống mặt bàn, chậm rãi cất giọng: “Giỏi lắm.”





*** Đến khách sạn mới, phòng mới, lại xách theo hai bộ quần áo mới vừa đặt mua trong cửa hàng, sau khi vào phòng, Hạ Mộc Ngôn hít thở không khí thoải mái và tự do trong phòng, nằm phịch xuống giường, cảm thấy ngay cả mùi thuốc khử trùng trên giường của khách sạn này cũng đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK