Lục Cẩn Phàm cứ nằm gục trên người cô mà ngủ thiếp đi sao?
Trước tình thế không thể lường trước này, theo phản xạ, Hạ Mộc Ngôn muốn đưa tay hất người đàn ông đang đè lên người mình xuống.
Nhưng tay cô mới chạm vào tóc anh thì cô đột nhiên nhớ tới sắc mặt khẽ nhăn nhó của anh lúc nãy, còn có mấy lời Thẩm Mục đã nói mấy năm nay anh thường xuyên mất ngủ, lâu lắm rồi chưa có được một giấc ngủ say.
Có nên mềm lòng không?
Cô không cần suy nghĩ, trong lòng lập tức cự tuyệt, không được mềm lòng.
Vậy mà Hạ Mộc Ngôn trầm tĩnh trong chốc lát, cảm nhận hơi thở vững vàng khẽ phả vào cổ. Cô chỉ có thể tiếp tục nằm trên sofa như vậy, nhìn ánh đèn thủy tinh sáng trưng trong phòng.
Thôi vậy, cứ để cho anh ngủ vài phút.
Dù sao cô mới quay về Hải Thành, vị thế của Tập đoàn MN ở Hải Thành cũng chưa quá vững chắc, quan hệ của cô với Lục Cẩn Phàm bây giờ cũng không giống như vợ chồng mới ly dị bình thường, tình cảm đã không còn, có nhiều chuyện không nên nói đi nói lại.
Nhưng vì đã tính toán từ nay trở đi có gặp anh thì cũng xem như người xa lạ, cô cũng nên xem anh như bố già của Hải Thành. Dù sao nếu cô thật sự đắc tội với anh, chọc phải cái vảy ngược nào của anh thì có lẽ những ngày sau này của cô ở Hải Thành cũng không thuận lợi gì.
Nể tình địa vị và thể diện của người có thân phận như Lục Cẩn Phàm, cô không nên đắc tội với anh.
Vậy thì cho anh năm phút vậy.
Chỉ năm phút thôi.
Tay cô chậm rãi buông tóc anh ra, sau đó có chút gượng gạo cố sức khép tay lại để sát hai bên người.
Tuy Lục Cẩn Phàm đè lên người khiến cô không cách nào rời đi được nhưng ngoại trừ vừa rồi anh ngang ngược hôn cô thì bây giờ cũng không có hành động nào khác. Thậm chí sau khi anh ngủ say thì rất ngoan ngoãn, cánh tay chỉ vòng quanh eo cô mà thôi.
Điện thoại di động của Hạ Mộc Ngôn rơi xuống mặt đất sát cửa, tay cô trống không, từng phút từng giây của năm phút đồng hồ kéo dài như cả năm. Mới phút đầu tiên thì cô còn định bụng một lát nữa ra khỏi phòng thì nhất định đừng để các vị lãnh đạo hay vị tổng giám đốc nào đó bắt gặp. Nếu bị bắt gặp thì cô cũng không biết họ sẽ suy diễn thế nào khi chuyện trăng gió gặp dịp thì chơi ở trong giới kinh doanh này vô cùng phổ biến.
Nếu nói rằng trước khi ly hôn, cuộc sống của cô đều xoay quanh Lục Cẩn Phàm, nếu nói rằng tất cả con người cô, kể cả việc làm ở phòng giao dịch cũng đều núp dưới bóng của Lục Cẩn Phàm, thì sau khi ly hôn, dường như cô lập tức hoàn toàn thoát khỏi anh.
Khi ở Anh, cô có ân sư, cũng có bạn thân, quý nhân, bạn bè. Ba năm này tự cô dò dẫm từng bước, hoàn toàn không dựa dẫm vào Lục Cẩn Phàm chút nào.
Cho nên cô đương nhiên không vui vẻ gì khi bị bắt gặp rồi bị ngờ vực có phải cô ăn nằm với Lục Cẩn Phàm không, hoài nghi có phải cô dựa hơi đại gia mà thăng tiến hay không.
Không ai muốn bị người khác đánh giá như vậy, vì như vậy là phủ nhận toàn bộ tất cả nỗ lực và cố gắng của bản thân.
Huống hồ sau khi ly hôn một thời gian, đúng như lời của Lục Cẩn Phàm đã nói, để cuộc đời cô quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Khởi điểm gì, quỹ đạo gì không quan trọng, nhưng ly hôn đúng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô.
Phút thứ hai cô vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện này.
Cho đến ba bốn phút sau, đèn xông trên bàn trà vẫn tỏa ra làn khói vương vất, nhưng mí mắt Hạ Mộc Ngôn dần dần trĩu nặng không chống đỡ được. Sau vài lần chớp mắt, cô tự nhắc nhở mình nhiều lần không được ngủ như vậy. Nhưng chưa hết năm phút đồng hồ thì mí mắt cô đã hoàn toàn không mở ra nổi, hơi thở của cô từ từ đều đặn.
*** Qua một đêm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Cửa phòng bất chợt vang lên tiếng gõ cửa vừa vội vàng lại vừa có vẻ dè dặt.
Tiểu Bát đứng ở ngoài gõ cửa khoảng hai phút thì cửa phòng bật mở. Rèm cửa sổ bên trong phòng gian phòng đã được kéo ra, ánh nắng từ phía sau chiếu vào. Người đàn ông gần như để trần, vóc dáng thon gọn rắn rỏi hoàn hảo, khăn tắm trắng quấn ngang hông, tay còn đang cầm tạm chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn ướt nước nên đen như mực, nhưng quan trọng là anh quá đẹp trai.
Nhìn thấy người bên ngoài là phụ nữ, Lục Cẩn Phàm mới khoác áo choàng lên người, vừa thắt đai áo tắm vừa lạnh lùng hỏi: “Cô tìm Hạ Mộc Ngôn à?”