Hạ Mộc Ngôn vốn mệt mỏi đến nỗi chỉ thở thôi cũng cảm thấy lồng ngực bỏng rát, bây giờ lại còn bị tước đoạt không khí, cô bị hôn đến nỗi mắt nổ đom đóm, cứ dựa vào cửa vì không đứng vững.
Anh thấy cô không giãy giụa nữa thì như đóng đinh cô vào cánh cửa, một tay ghì chặt eo cô, tay kia giữ cố định gương mặt không cho cô né tránh. Anh cứ thoải mái hôn cô như thể hận không thể dùng một giờ một phút này mà bù đắp cho toàn bộ ba năm vừa qua.
Cho đến khi anh ngửi thấy mùi máu không biết do lưỡi của anh bị cô cắn phá, hay do cánh môi của cô bị anh mút mát đến rách da, trong khoảnh khắc vị máu tràn ngập trong miệng hai người, nụ hôn của anh dịu đi, vừa như xót xa vừa như không thể nào kiềm chế được ham muốn hút lấy chất ngọt từ miệng cô, cho dù có vị máu thì anh vẫn hạnh phúc cam chịu.
Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến ngẩn ngơ, cho đến khi anh buông môi cô ra, tựa trán lên trán cô như đang cố tự kiềm chế, dựa vào người cô để bình ổn hơi thở.
Môi cô ngấm dần không khí lạnh lẽo trong hành lang đen tối.
Cuối cùng cô đã có thể hít thở.
Hạ Mộc Ngôn hít vào một hơi thật sâu, cánh tay đang dán lên cánh cửa dần dần siết lại thành nắm đấm, khàn giọng lạnh lẽo nói: “Lục tổng, anh làm vậy là có ý gì?”
Trên người anh không chỉ có mùi thuốc lá, mà còn có mùi rượu thoang thoảng, tuy không nồng nhưng vẫn rõ.
Dường như anh không để ý cô có nhận ra mình hay không, anh giam hãm cơ thể cô, khoảng cách gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn nặng nề vang lên: “Em gọi anh là gì?”
Hạ Mộc Ngôn ép người ra phía sau: “Lục tổng.”
Anh đè lên trán cô, mũi dán lên mũi cô, đôi môi cũng gần như kề sát môi cô, nhưng vì Hạ Mộc Ngôn ép người ra sau nên còn cách một chút.
Anh không áp sát lại gần hơn, ánh đèn trong hành lang cũng bất chợt lóe sáng lên.
Hạ Mộc Ngôn khẽ nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh đèn bất chợt lóe sáng, nhưng trong giây phút này cô đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Lục Cẩn Phàm mặc âu phục, nhưng cổ áo sơ mi phanh ra vài cúc áo. Lúc ở quán cà phê ban sáng, anh vẫn ra vẻ đạo mạo đàng hoàng. Ai mà ngờ đường đường Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine bị gán mác thanh tâm quả dục mà nửa đêm lại chạy đến nhà vợ cũ, nhân lúc mất điện mà hôn vợ cũ đến nhũn cả chân.
Nhưng quan trọng đây chính là người vợ bị anh hắt hủi.
Hạ Mộc Ngôn buồn cười, cũng thật sự bật cười trước mặt anh, nhưng cô lạnh lùng thờ ơ không chút ấm áp. Dù môi cô bây giờ còn sưng đỏ nóng rát, nhìn qua vô cùng hấp dẫn quyễn rũ, nhưng nụ cười lại xa lánh hờ hững, nét giễu cợt hằn trong ánh mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh là Lục tổng.
Trong dịp hội chợ triển lãm, ở khu nghỉ mát, cô cũng đã lên tiếng chào một tiếng Lục tổng rất tự nhiên và trôi chảy.
Lục Cẩn Phàm nhìn vào đôi mắt như ngọc đen óng ánh nước trong hang tối tĩnh lạnh của cô, lóng lánh lóe sáng rồi lập tức buốt lạnh. Cặp lông mi của cô chậm rãi chấp chới dưới ánh đèn như biết làm thế nào để khơi gợi cảm xúc của người khác.
Anh buông cô ra, bước lùi về phía sau, trở lại với dáng vẻ đạo mạo kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn Hạ Mộc Ngôn cứ phải bám dựa vào tường mới đứng vững được rồi chậm rãi lên tiếng: “Gọi lại lần nữa xem.”
Hạ Mộc Ngôn lên tiếng: “Lục tổng, anh uống chút rượu vào rồi chạy đến chỗ tôi giả điên giả khùng sao? Tửu lượng của anh không người bình thường nào đọ được. Mùi rượu trên người anh nhạt như vậy mà anh lại say đến mức độ không còn phân biệt được thực tế nữa? Về tình về lý, xét chuyện công chuyện tư, tôi đều nên gọi anh là Lục tổng, anh hi vọng tôi gọi anh là gì?”
Cô thoáng dừng lại rồi chợt cười lạnh: “Ông Lục à?”
Ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Lục Cẩn Phàm đau đáu nhìn cô: “Không gọi bằng kính ngữ, chỉ gọi tên họ thôi không được sao?”
Hạ Mộc Ngôn khẽ cười: “Không thích hợp.”
Anh lạnh lùng híp mắt lại: “Không thích hợp chỗ nào?”
Cô đáp: “Thế nào cũng không thích hợp.”
Anh từ từ đút một tay vào túi quần, đứng cách cô nửa mét, có thể thu toàn bộ hình ảnh của cô vào trong mắt. Anh nhìn cô nửa lạnh nửa không: “Với người khác thì thích hợp sao?”