“Bà chủ, tôi tới giờ này không làm phiền bà chứ?” Chị Trần hỏi.
“Không, nhưng sao chị lại…?”
“Ông Lục bảo tôi đến làm cơm tối cho bà, để tránh ban đêm bà lười biếng chỉ ăn đồ ăn ngoài.” Chị Trần cười tủm tỉm đi vào nhà. Sau khi vào trong thì chị ta đi thẳng vào phòng bếp rửa tay, bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian hàn huyên đôi câu với Hạ Mộc Ngôn cũng không có.
Từ khi nào mà Lục Cẩn Phàm lại hiểu rõ cô đến vậy?
Tuy nói mình biết nấu ăn, nhưng ăn cơm tối một mình, cô thật sự chẳng muốn nấu chút nào. Với tính cách của cô, đoán chừng cô sẽ gọi đồ ăn ngoài, hoặc là nhịn ăn luôn.
“Bà chủ, bà còn muốn ăn món gì khác nữa không? Nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, tôi có thể đi mua chút đồ ăn khác về.” Chị Trần vừa nói vừa bận bịu trong phòng bếp.
“Tôi ăn cái gì cũng được, không cần phiền toái vậy đâu.”
“Ôi dào, Lục dù nơi này nằm ở trung tâm thành phố, nhưng tôi vẫn chưa quen môi trường quanh đây. Vừa rồi vất vả lắm tôi mới tìm được một khu chợ bán thức ăn ở gần đây. Những thứ khác đều chưa mua được, đồ trong siêu thị lớn lại quá đắt, tôi thấy bà vẫn nên thỉnh thoảng về Ngự Viên, cứ ở đây thì ngay cả ăn uống cũng là vấn đề…”
Chị Trần huyên thuyên, đầy lo lắng.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn chỉ cười.
Về phương diện ăn uống thì cô chẳng lo, dù sao đã có boss Lục tự tay nuôi, cô cảm giác mấy hôm nay mặt mình sắp tròn vo rồi.
Hạ Mộc Ngôn muốn vào bếp giúp một tay, nhưng bị chị Trần đẩy ra. Cô hết cách, đành phải rót cho chị Trần ly nước, sau đó ôm máy tính về phòng sách.
***
Cô không nhớ đêm qua mình về phòng ngủ khi nào. Quần áo trên người bây giờ đã được thay bằng váy ngủ bình thường.
Chị Trần không thể nào có sức bế cô vào đây, rồi thay quần áo cho cô được?
“Chị Trần.” Hạ Mộc Ngôn vừa gãi mái tóc hơi rối, vừa đi ra ngoài: “Tối qua Cẩn Phàm có về đây hả?”
“Dạ phải bà chủ. Khuya hôm qua ông Lục mới về.”
Rõ ràng Lục Cẩn Phàm đã nói với cô là mấy ngày nay công ty rất bận việc, còn cố ý bảo chị Trần qua đây với cô. Kết quả anh bận đến muộn như vậy mà vẫn về Quốc tế Oran.
Trước đó cô không biết khoảng cách giữa trái tim của cô và Lục Cẩn Phàm rốt cuộc là gần hay xa, nhưng giờ phút này Hạ Mộc Ngôn cảm thấy, có lẽ mình thật sự không nên bị ảnh hưởng bởi mấy câu nói của thư ký An. Cô không cần phải suy nghĩ đến mấy chuyện ăn không nói có này.
Đúng là lo sợ không đâu.
“Đúng rồi, ông Lục còn nói, sau này trước mười giờ tối thì bà chủ nhất định phải về phòng đi ngủ, không được làm việc ở phòng sách đến khuya, không được thức đêm như vậy. Ông ấy còn dặn tôi nhất định phải trông chừng bà…”
Chị Trần vừa nói vừa cười, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Chị cảm thấy gần đây Lục dù ông chủ và bà chủ không về Ngự Viên, nhưng hình như tình cảm vợ chồng ngày càng tốt lên thì phải.
Hạ Mộc Ngôn lại gãi đầu, gật gù nói: “Tôi biết rồi.” Vừa dứt lời, cô trở về phòng ngủ vào phòng tắm rửa mặt.
***
Tại Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Trước cửa sổ sát đất trong suốt, Lục Cẩn Phàm đút một tay vào túi quần, nghe thư ký An và Thẩm Mục trình bày bản báo cáo hạng mục và nội dung lớn nhỏ liên quan đến Tập đoàn Shine USA.