Hạ Mộc Ngôn đột nhiên không thể phản bác.
Dẫu sao cũng đúng là cô bị làm cả đêm, sau khi tỉnh lại thì cả người đều biến đổi.
Cô còn có thể giải thích gì đây? Quả thật là không còn lời nào để nói!
Hạ Mộc Ngôn dứt khoát đổi chủ đề: “Vừa rồi đang nói đến chuyện trước đây anh từng có phụ nữ mà. Những lúc nghiêm túc thế này thì đừng nói mấy thứ liên quan đến ‘chuyện đó’ với em được không!”
“Người phụ nữ của anh chỉ có mình em, thân phận vợ của Lục Cẩn Phàm cũng chỉ duy nhất mình em sở hữu, em còn muốn nói điều gì nữa?” Giọng nói của anh mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hạ Mộc Ngôn lại bị nghẹn lời một hồi. Người đàn ông này luôn nói chuyện thẳng thắn như thế, hoàn toàn không có sơ hở để cô đánh trả.
Cô muốn nói rất nhiều.
Cô không thể đề cập đến tất cả những chuyện ở kiếp trước, cũng khống chế bản thân đừng suy nghĩ về nó. Dù sao cô cũng không tham dự vào mười năm kia. Cho dù Lục Cẩn Phàm ở bên ai, hay cưới cô gái nào, có giữ Hạ Mộng Nhiên ở bên cạnh hay không, tất cả những chuyện này đối với kiếp trước của cô mà nói, cô hoàn toàn không có tư cách để hỏi.
Cô chỉ muốn hỏi, trước khi kết hôn anh có rất nhiều sự lựa chọn, tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn cô?
Trong mắt anh, An Thư Ngôn cũng không có sự tồn tại đặc biệt. Anh có thể không nhìn, có thể coi thường và cũng có thể từ chối.
Tính cách của Lục Cẩn Phàm rất mạnh mẽ. Hơn nữa, dù quyền thế của nhà họ Lục lớn mạnh cỡ nào cũng hoàn toàn không thể kiểm soát cuộc sống và quyết định của anh. Tại sao anh không từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Hạ? Tại sao lại không từ chối cô?
Trước đây, anh đã từng vì ai đó mà từ chối An Thư Ngôn và rất nhiều thiên kim danh giá khác. Nửa năm trước, tại sao vào thời điểm đó anh lại chấp nhận sự sắp đặt của nhà họ Lục.
Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh đè nén những suy nghĩ trong đầu mình, trong lòng giống như bị xát ớt.
Cô rất muốn hỏi, thậm chí muốn hỏi rất rất nhiều chuyện.
Đối với quá khứ và mười năm không có cô tham dự vào của Lục Cẩn Phàm, cô chỉ cảm thấy lạ lẫm, thậm chí xa cách không thể tới gần.
“Đã xế chiều rồi, em ghé thăm phòng giao dịch chút đã.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi đứng dậy, đưa tiền mặt trên bàn cho nhân viên phục vụ quán cà phê rồi cầm điện thoại đi ra khỏi quán.
“Thư ký An có nói gì thì em cũng đừng xem là thật. Cơ sở của hôn nhân là niềm tin, hai chữ này vừa là em và cũng vừa là anh. Yên tâm đi, đừng suy nghĩ lung tung, nhé?” Lục Cẩn Phàm nghe thấy tiếng động cô đi ra khỏi quán cà phê thì dịu giọng trấn an.
Hạ Mộc Ngôn khẽ ‘ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Đừng quên chuyện anh đã hứa với em, một tuần lễ.”
Hạ Mộc Ngôn dừng chân lại.
Một tuần lễ?
Tuần trước anh đã bảo sẽ cho An Thư Ngôn rời khỏi Lục thị, tính lại, cũng chỉ còn ba ngày nữa thôi.
Anh thật sự muốn để An Thư Ngôn rời đi sao?
Tuy Hạ Mộc Ngôn cảm thấy mình hơi chuyện bé xé to, nhưng phụ nữ đối với chuyện tình cảm, đúng là không cho phép có bất kỳ hạt cát nào.
Giới hạn cuối cùng và nguyên tắc, nên giữ vững thì phải giữ vững.
“Được.” Cô đáp lời.
“Hai ngày nay trong công ty khá bận, rất nhiều việc cần anh đích thân đi bàn bạc. Tối ngày mốt có một buổi tiệc hợp tác quốc tế vào buổi tối, sẽ rất khuya anh mới về. Anh bảo chị Trần sang với em nhé.”
“Không sao đâu, em ổn mà, không cần bảo chị ấy tới đâu.”
***
Sắc trời dần tối, Hạ Mộc Ngôn trở về Quốc tế Oran.
Lúc cầm laptop từ trong phòng sách đi ra, đang định về phòng ngủ tiếp tục xem tài liệu thì ánh mắt cô chợt lướt qua căn phòng vẫn luôn chưa từng mở cửa kia, sau đó dừng chân lại.
Bỗng nhiên cửa bị gõ vang, Hạ Mộc Ngôn rời mắt khỏi căn phòng có cánh cửa khép kín ấy.
“Chị Trần?” Cô mở cửa thì thấy chị Trần xách theo một con cá tươi sống và rau xanh đứng bên ngoài.